Chương 299 Khách sạn Hưng Vượng -13

Ôn Giản Ngôn ngoảnh đầu nhìn hành lang trước mặt.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, [Khách sạn Hưng Vượng] đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Đèn trên đỉnh đầu phát ra âm thanh “rè rè” chập chờn, lúc sáng lúc tối, ánh đèn đỏ sậm nhấp nháy khiến hành lang chật hẹp càng thêm bức bối.

Cách đó không xa, cửa phòng 408 đã mở, bên trong tối đen như mực không nhìn thấy gì.

Không khí nồng nặc mùi tanh ẩm ướt, dường như mặt đất và giấy dán tường cũng bị hơi ẩm ngưng tụ trong không khí làm ướt, để lộ một màu ướŧ áŧ âm u.

Giống như một miếng bọt biển khổng lồ ướt sũng, khiến người ta bí bách ngộp thở.

Ôn Giản Ngôn đảo mắt nhìn nhanh thông đạo của mình.

Đây là giao lộ giữa hai hành lang, không có phòng nào ngoài chiếc thang máy và cầu thang bộ.

Kể từ khi cầu thang bị bịt kín thì khả năng cao là thang máy cũng không hoạt động, thế nên không cần lãng phí thời gian vào nó.

Do đó, hắn chỉ còn lại một đường cuối cùng.

“Đi thôi! Lối này!”

Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hắn xoay nhanh người, dẫn theo đồng đội chạy thục mạng về hành lang phía sau.

Mặc dù tiến vào hành lang song song thứ hai có thể gặp phải nhiều đội phe đen hơn trước, nhưng vì tránh đυ.ng mặt khách hàng cư ngụ trong phòng 408, e rằng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Nhóm người chạy như bay trong hành lang.

Lần này bọn họ rất suôn sẻ, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Chẳng mấy chốc, hành lang đối diện xuất hiện trong tầm mắt.

Không biết có phải ảo giác không, dường như độ ẩm trong không khí ngày càng cao.

“Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt.”

Ánh đèn đằng trước phát ra âm thanh dòng điện chói tai, như thể bị thứ gì đó quẫy nhiễu cực mạnh, lập tức trở nên mờ căm.

Đột nhiên, giọng nói run rẩy như ẩn giấu nỗi sợ hãi kinh hoàng vang bên tai mọi người:

“Chờ, chờ đã.”

Ôn Giản Ngôn giật mình, bất giác thả chậm tốc độ, đánh mắt nhìn sang bên cạnh.

Là Tóc Vàng.

Dưới ánh đèn tù mù, sắc mặt hắn ta trắng bệch như giấy, không có chút sắc máu nào, hai mắt dán chặt vào đằng trước, hạ giọng thật khẽ: “Chúng, chúng ta không chạy ra ngoài…”

Như để chứng minh nội dung Tóc Vàng vừa nói, một giây sau, ánh đèn xa xa lập loè vài cái, sau đó lại chậm rãi sáng lên.

Mọi người ngước mắt nhìn cuối hành lang.

Phía trước, dưới ánh đèn đỏ sẫm chập chờn bất ổn là một gian phòng lẳng lặng đứng ở nơi xa.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cánh cửa khép hờ đã mở toang, bên trong như một cái động đen ngòm sâu không thấy đáy, lạnh lẽo ẩm ướt, mùi xác thối rữa thoang thoảng bốc ra từ trong.

Cho dù không nhìn thấy số phòng trên bảng hiệu thì bọn họ cũng biết rõ ràng…

Đó là phòng 408.

Mọi người vô thức quay đầu. Hành lang sau lưng vẫn như thường lệ, tựa như thông đạo dẫn tới khu vực an toàn, nhưng đáy lòng mọi người đều theo bản năng chùng xuống.

Hiện tại bọn họ không những không thể lên lầu mà ngay cả việc tiến vào hành lang khác cũng không được sao?

Quả thực như là bị vây chết ở chỗ này.

Thình lình, Tóc Vàng hít hà một hơi, giọng run lẩy bẩy, gần như không thể nghe ra chất giọng ban đầu của hắn:

“Ra rồi! Ra rồi!”

“Chờ đã, ý cậu là sao? Cái gì ra rồi?” Vân Bích Lam bên cạnh lo lắng hỏi.

Trong số tất cả mọi người trong đội, thị lực của Tóc Vàng là tốt nhất.

Không ai có thể nhìn thấy những gì xảy ra trong khu vực ánh đèn chập chờn sắp bị bóng tối nuốt chửng.

Trừ hắn.

Trong tầm mắt rõ mồn một của Tóc Vàng, cửa phòng 408 mở toang, một dấu chân ẩm ướt chậm rãi xuất hiện trên tấm thảm trải sàn ngoài cửa.

Màu sắc của tấm thảm cũ trở nên đậm hơn. Trong khu vực có dấu chân, các giọt nước lạnh từ từ lan rộng ra ngoài.

“…”

Sắc mặt Tóc Vàng tái mét. Như bị dọa mất hồn vía, hắn dán mắt nhìn cánh cửa phòng 408 mở toang, làm sao cũng chẳng thể rời mắt được.

Miệng hắn mở ra rồi lại khép vào, hồi lâu sau mới phát thành tiếng:

“… Là, là khách thuê phòng.”

“Này.”

Bên cạnh truyền giọng nói bình tĩnh quá độ, cách nhấn nhá chữ kiên định, gần như có thể thu hút được sự chú ý tức thì: “Này.”

Tóc Vàng giật mình, cuối cùng cũng thôi không nhìn về trước. Hắn ta quay đầu, đối mặt với khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng song lại quá đỗi bĩnh tình.

Là Ôn Giản Ngôn.

“Nghe tôi nói này, hiện tại anh là người duy nhất có thể quan sát hướng đi của khách hàng trong phòng 408. Tôi cần dựa vào tin tức của anh để đưa ra quyết định, hiểu chứ?”

Giọng Ôn Giản Ngôn rất trầm, gần như có thể nói là bình tĩnh thong dong, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sức mạnh phi thường, có thể khiến người ta lập tức hoàn hồn lại.

“…”

Tóc Vàng khó khăn nuốt nước bọt, chậm rãi gật đầu.

Thấy Tóc Vàng cuối cùng cũng tỉnh táo, Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn quay đầu nhìn cánh cửa phòng tối đen mở toang kia, tiếp tục hỏi:

“Được rồi, nói cho tôi biết hiện tại khách hàng chuẩn bị đi về phía nào.”

Điều này rất quan trọng.

Bây giờ xem ra, mặc dù họ không thể thấy diện mạo của khách thuê phòng 408, nhưng dựa theo dấu chân thì đó chỉ là cá nhân [đơn lẻ]. Nói cách khác, nó không thể đồng thời tập kích ba tiểu đội đang phân tán ở ba nơi, nhất định sẽ chọn theo trình tự.

… Đây là câu hỏi có ba lựa chọn.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn phòng số 408 mở toang đằng xa. Mặc dù hắn không có thị lực siêu phàm như Tóc Vàng, song vẫn không thể ép buộc bản thân dời tầm nhìn sang chỗ khác.

Hắn nín thở, lo lắng chờ đợi.

Không ai hiểu rõ vận may đen đủi của mình hơn Ôn Giản Ngôn.

Thoạt nhìn xác suất bọn họ bị chọn trúng chỉ là 1/3, nhưng… Dựa theo vận may trước giờ của hắn, Ôn Giản Ngôn không có chút tự tin nào.

Vừa rồi bọn họ đã thử, cho dù chạy ngược chiều cũng sẽ quay về hành lang thông với nơi này, xuất hiện phía trước vẫn là phòng 408 mở toang.

Tệ hơn nữa là, hành lang hiện tại bọn họ đang đứng không có phòng dành cho khách, chỉ có thang máy và cầu thang bộ. Nếu không thể rời khỏi tầng một, tiến vào hai chỗ này cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Và nó cũng đồng nghĩa, nếu khách hàng trong 408 lựa chọn tấn công tiểu đội bọn họ đầu tiên, bọn họ sẽ không có chỗ trốn. Không chỉ không thể tiến vào hành lang khác, thậm chí ngay cả trốn vào phòng khác cũng không được.

Đó là kết quả tệ nhất.

Lúc đó, bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đương đầu trực diện.

“Nó, nó bắt đầu tiến về phía trước.”

Tóc Vàng nuốt nước bọt, mở miệng báo cáo.

“Vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.”

Trái tim tất cả mọi người như nhảy thót lên tận họng.

Nếu khách thuê phòng cứ tiếp tục di chuyển về trước…

Vậy chẳng có bất ngờ gì, nó sẽ tiến vào khu vực bọn họ đang đứng, đến lúc đó, chỉ e xung đột chính diện là điều không thể tránh khỏi.

“… Nó dừng lại rồi.”

Mặc dù vừa nãy có lời động viên của Ôn Giản Ngôn, nhưng giọng Tóc Vàng vẫn không kìm nén được mà run rẩy. Chất giọng run lẩy bẩy văng vẳng trong hành lang chật hẹp sâu hút càng khiến người ta căng thẳng.

Tóc Vàng nhìn chằm chằm cửa phòng 408 đằng xa.

Chính giữa ngã ba có một dấu chân ướŧ áŧ lún sâu vào tấm thảm. Vệt nước ẩm ướt lan ra xung quanh khiến màu thảm càng đậm hơn trước.

Độ ẩm không khí ngày càng cao hơn, mùi hôi thối từ xác chết toả ra khiến người ta mắc ói.

Hai bên vách tường bắt đầu rỉ nước, nước trượt xuống giấy dán tường cũ kỹ màu đỏ, sau đó từ từ nhỏ xuống dưới đất.

Tiếng tim đập ồn ào dữ dội, thần kinh mọi người đều bị kéo căng cực hạn.

Vân Bích Lam và Trần Mặc hơi cong người, bày tư thế sẵn sàng tấn công theo bản năng.

“Nó, nó lại bắt đầu di chuyển.”

Tóc Vàng dùng chất giọng run lẩy bẩy báo cáo hướng đi của khách hàng.

Đột nhiên, giọng hắn trở nên cao vυ"t, như thể mang theo may mắn sống sót sau kiếp nạn:

“Là đi sang trái!!!”

Xa xa, dấu chân ướt sũng kia lại bắt đầu di chuyển, lựa chọn hành lang bên trái, chậm rãi bước từng bước về phía đó.

… Hả?

Ôn Giản Ngôn ngẩn người, ngơ ngác chớp mắt vài cái, gần như chưa kịp hoàn hồn.

Gì cơ? Khách hàng chọn đi bên trái?

Lựa chọn cho câu hỏi xác suất trên là… 1/3… Vậy mà nó lại không chọn bọn họ?

Cuối cùng hắn đã chiến thắng một lần trong câu hỏi xác suất!!!

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Ha ha ha ha ha ha ha nhìn vẻ mặt khϊếp sợ quá thể của streamer kia. Là do tự biết thân biết phận về vận may của mình à?”

“Buồn cười chết mất, cuối cùng Nữ Thần May Mắn cũng ghé thăm cục cưng của tôi.”

“Hu hu hu hu, cuối cùng người vợ xui xẻo của tôi cũng không dính phải vận rủi, cảm tạ đất trời.”

Ôn Giản Ngôn nhanh chóng hoàn hồn: “Đi thôi! Chúng ta sẽ đi theo hướng ngược lại!!!”

Vì khách hàng chọn bên trái nên bây giờ bên phải tạm thời an toàn.

Dưới sự chỉ dẫn của Tóc Vàng, đoàn người men theo chân tường cẩn thận đến gần phòng 408. Sau khi tiến vào hành lang, bọn họ liền chạy như bay về phía hành lang sâu hút,

Chẳng mấy chốc, bọn họ liền hiểu vì sao hai đội ngũ kia lại hét lên như vậy.

Khác lúc bọn họ vừa chạy được hai bước liền quay về chỗ cũ, phía trước hành lang này bị bóng tối không thể xua tan nuốt chửng, mang cho người ta cảm giác áp lực khủng khϊếp, khiến họ không dám tới gần dù chỉ nửa bước.

Ôn Giản Ngôn cẩn thận dừng chân.

Ở cuối tấm thảm, loáng thoáng có thể nhìn thấy vài vết trầy xước rõ ràng, vết móng tay cào mang theo máu tươi còn sót lại trên tấm thảm bị kéo rụng lông. Vết máu trên thảm còn chưa khô, giống như vừa mới lưu lại.

Nói cách khác…

Vừa rồi có một thành viên trong đội đối thủ vì đứng quá gần nên bị sức mạnh vô hình nào đó kéo vào bóng tối.

Như nghĩ đến điều gì, Ôn Giản Ngôn lấy đồng hồ quả quýt từ trong túi ra.

Bất tri bất giác, cây kim lại bắt đầu nghiêng về khu vực màu đen. Dựa theo quy luật suy đoán trước đó, chắc còn chưa đầy hai mươi phút nữa là phó bản lại tắt đèn.

Lúc trước ở tầng bốn, sau khi tắt đèn đúng là không có hiện trạng bất thường xảy ra, nhưng lúc đó bên trong [Khách sạn Hưng Vượng] cũng không có bất kỳ khách thuê nào.

Mà hiện tại, ắt hẳn phe đỏ và phe đen đều có một lượng streamer hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên…

Bất kể nhìn từ góc độ nào, Ôn Giản Ngôn cũng không cảm thấy đứng ở hành lang sau khi tắt đèn là lựa chọn tốt.

Nói cách khác, bọn họ cần phải vào phòng trước khi tắt đèn.

Ôn Giản Ngôn quay đầu, cẩn thận quan sát dấu vết trên thảm, tìm kiếm dấu chân.

Rất nhanh sau đó, hắn ngước mắt nhìn một cánh cửa phòng đóng chặt.

Ôn Giản Ngôn híp mắt, đáy mắt màu hổ phách nhanh chóng loé lên tia sáng.

Hắn giơ tay, vò vội tóc mình, đoạn tiến lên phía trước, dùng giọng điệu kinh hoàng hốt hoảng gõ cửa, như thể:

“… Bên, bên trong có ai không?”

“… Hức.”

Giọng của thiếu nữ mảnh mai có vẻ nhu nhược, hơi mang theo chút nghẹn ngào nức nở, đáng thương hỏi:

“Tiếp, tiếp theo chúng ta có thể hành động cùng nhau được không?”

“…”

Nét mặt của đám đồng đội phía sau vặn vẹo, chậm rãi để lộ biểu cảm phức tạp khó nói thành lời, không nỡ nhìn thẳng.

Phải nói là… Đội trưởng…

Cậu không có gánh nặng thần tượng à?!

Rốt cuộc vì sao cậu giả em gái dễ thương lành nghề như vậy!!!