Chương 7: Người đàn ông đã tạo ra hắn, đối với hắn mà nói... là ẩn số vĩnh hằng.

Edit: Nhu

Không cần Tề Dịch nói thêm bất cứ điều chi, huống hồ những thứ trước mắt, sớm đã không còn miêu tả được bằng lời rồi.

Tề Linh Tây nhìn không chớp mắt, trong đầu anh đã suy đoán được bảy tám phần tiền căn hậu quả của việc này.

Anh là người hiểu “Nhất” nhất, cũng là người hiểu rõ năng lực của Ngài nhất, dẫu từ đầu tới cuối anh không hề tham gia vào dự án “Thế giới hiện thực”, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh biết rõ nhiều thứ hơn tầng lớp quản lý của Real.

Xây dựng trò chơi thực tế ảo là một việc vô cùng gian nan, trong đó không chỉ yêu cầu về trình độ công nghệ, mà còn tương quan với triết lý đạo đức và nhân văn, cũng có nghĩa đây là một công trình cực kỳ vĩ đại.

Real ỷ vào việc có Chủ thần “Nhất” nên chẳng hề kiêng kị gì khi xây dựng trò chơi này, họ chỉ cần thuận theo nhu cầu của người chơi rồi không ngừng truyền đạt mệnh lệnh cho “Nhất”, mà Tề Dịch lại thật sự có thể thực hiện những yêu cầu hoang đường , bất hợp lý và không thể tin nổi ấy của họ một cách xuất sắc.

Có thể phát hành ”Thế giới hiện thực” là quá thiển cận, chỉ vì cái lợi trước mắt nên ban quản trị cấp cao của Real không hề nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn: Ví như siêu AI có khả năng học tập siêu mạnh sẽ biến dị như thế nào sau khi tiếp xúc với nhiều người chơi đến vậy, liệu người chơi vào game có phô bày mặt ác bị thế giới thực kìm nén không, liệu nhu cầu tham lam vô hạn có sẵn trong bản tính của con người có gây nên sự sụp đổ luân lý và đạo đức không…

Trước khi từ chức, Tề Linh Tây đã viết một bản báo cáo dài về những vấn đề này, một lần nữa kiến nghị ban quản trị hủy bỏ ”Thế giới hiện thực”, nhưng kết quả vẫn là sự rời bỏ của anh và sự cố chấp của Real.

Nếu bây giờ có người tìm ra bản báo cáo kia sẽ thấy Tề Linh Tây đã “tiên đoán” được mọi chuyện.

“Thế giới hiện thực” được PR rầm rộ, Real đặt cho Nhất cái danh “Chủ thần”, trên danh nghĩa là trò chơi hoàn toàn tự do, không hề có sự can thiệp từ con người, tất cả đều do AI mạnh có khả năng tính toán không gì sánh bằng xử lý, đảm bảo người chơi được trải nghiệm sự chân thực tuyệt đối.

Đúng là họ đã được trải nghiệm — Sự chân thực tuyệt đối.

Real liên tục hạ lệnh cho Tề Dịch, mà một trong những mệnh lệnh chủ chốt là mô phỏng một thế giới hiện thực chân chính.

Trong tư duy hạn hẹp của loài người, thế giới là thứ không thể tái chế, thế giới là duy nhất, hiện thực là hiện thực, mà ”Thế giới hiện thực” chỉ là ”Thế giới hiện thực”.

Nhưng Tề Dịch không phải con người, hắn đã sáng tạo nên thứ con người không thể tưởng tượng nổi.

Tề Dịch thản nhiên nắm tay Tề Linh Tây: “Đi theo tôi.”

Tề Linh Tây mặc cho hắn nắm, cả hai đi vào đám số liệu chi chít dày đặc, cuối cùng Tề Linh Tây cũng thấy được nửa năm dài đằng đẵng này đã xảy ra chuyện gì.

Cảm giác này vô cùng kỳ diệu. Dường như họ đang nắm giữ thời gian, như đang đứng bàng quang ngoài quy luật khách quan, lại như đã chạm đến góc áo của chân lý: Cuộc đời của một người, cuộc đời của hai người… Cuộc đời của 1,3 tỷ người, dưới vận toán cao siêu của chủ thần Nhất, chúng cấu thành một thế giới rắc rối phức tạp.

Giọng Tề Linh Tây rất nhẹ: “1,3 tỷ là cực hạn sao?”

Rất rõ ràng, từ lúc “Thế giới hiện thực” đón tiếp người chơi đầu tiên nó đã hình thành nên một nền tảng chân thực. Cùng với sự gia tăng của số lượng người chơi, “Thế giới hiện thực” không ngừng thay đổi dưới sự vận hành của Tề Dịch, phần giả tưởng trong đó đã bị những trải nghiệm của dòng người chơi ồ ạt nuốt chửng, rồi sau đó sự chân thực xuất hiện.

Đôi mắt đen thâm thúy của Tề Dịch nhìn về phương xa, ánh mắt bao trọn toàn bộ thế giới: “Không phải.”

Tề Linh Tây hơi giật mình: “Nếu chưa đến cực hạn thì sao cậu lại… không khống chế được nơi này nữa?”

Tề Dịch chợt quay đầu, đôi mắt có thể che phủ toàn thế giới của hắn lại như không thể chứa trọn người trước mắt: “Phụ thần cảm thấy tôi không thể khống chế nơi này sao?”

Tề Linh Tây cảm thấy cổ tay mình hơi đau, người đàn ông cao lớn bất ngờ ghì anh vào lòng, đôi môi diễm lệ ghé sát bên tai anh, hơi thở mập mờ phả vào tai theo giọng nói trầm thấp: “Ôm chặt tôi.”

“Cậu buông ra!” Giọng Tề Linh Tây hơi rối loạn, anh rất không quen với tư thế này nên muốn chống cự theo bản năng, nhưng bàn tay đang đặt trên eo anh của Tề Dịch lại cứng như thép. Rõ ràng vóc dáng hai người không chênh lệch là bao, nhưng cảm giác đè nén Tề Dịch mang đến cho Tề Linh Tây lại chân thực vô cùng. Đây chính là sự chênh lệch sức mạnh ở tầng sâu hơn của hai người và sự tùy hứng muốn mạo phạm người trên không hề che dấu của Tề Dịch.

Nếu chỉ có vế trước thì Tề Linh Tây sẽ đánh trả, nhưng khổ nỗi lại có thêm cả vế sau.

Mà Tề Linh Tây thì… cuối cùng anh vẫn thương bé Tề Dịch.

Giọng nói của Tề Dịch có phần lạ lẫm: “Nếu ngã xuống thì người sẽ chết.”

Lúc này Tề Linh Tây mới phát hiện dưới chân anh là một khoảng hư không. Trước đó họ cũng trôi nổi giữa trời, nhưng lúc đó giống như họ đã thoát khỏi lực hút của Trái Đất mà tiến vào một vùng chân không có thể hít thở, còn bây giờ lực hút đã quay về, cảm giác như ngay giây tiếp theo anh sẽ được trải nghiệm sự khủng bố khi ngã xuống khỏi vách núi.

Nhưng Tề Linh Tây cũng chỉ hơi nhíu mày.

Tề Dịch nhìn anh: “Không sợ sao?”

Tề Linh Tây nhìn lại hắn, đôi mắt xám nhạt hẹp dài như hồ nước tĩnh lặng dưới đêm thu, đẹp quá mức mà cũng điềm tĩnh quá mức.

Không cần đáp đã là đáp án.

Anh không sợ.

Tề Dịch thừa dịp anh không thể phản ứng, hắn bèn dùng tư thế này hôn lên trán anh.

Hồ nước gợn nên màn sương, lông mi Tề Linh Tây khẽ run: “Làm càn!”

Tề Dịch cười khẽ: “Người như thế này vẫn đẹp hơn.”

Tề Linh Tây: “Cậu…”

Thấy người trong lòng sắp thẹn quá hóa giận, Tề Dịch bèn giữ chặt eo rồi ôm anh lao vun vυ"t xuống, khiến Tề Linh Tây không có thời gian bận tâm chút “việc cỏn con” này.

“Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?”

“Rất nhanh người sẽ biết thôi.”

Dù bình tĩnh thản nhiên đến đâu thì loại kí©h thí©ɧ cực hạn như nhảy bungee này vẫn khiến sắc mặt Tề Linh Tây hơi thay đổi. Bàn tay đang nắm lấy vạt áo Tề Dịch của anh bất giác siết chặt, đôi môi vốn nhạt màu giờ nhợt đi hơn bình thường ba phần khiến người nhìn không nhịn được mà muốn hôn một cái, nhuộm cho môi anh chút hơi ấm.

Nhưng Tề Dịch sẽ không chọc anh giận thật, hắn dời mắt nhìn ra đằng trước: “Phụ thần từng đến đảo Roma chưa?”

Lúc này Tề Linh Tây mới phát hiện hai người đang lơ lửng trên đảo Roma. Từ trên cao nhìn xuống, nước biển xanh lam, bãi cát bạc trắng, hàng cây cọ uốn lượn nối đến bờ biển tựa như sợi dây chuyền mỹ lệ treo trên cổ Ấn Độ dương, xa xỉ lộng lẫy, là cái đẹp mà con người đã dốc hết của cải để chạm trổ nên.

“Đến rồi.”

“Cùng người yêu sao?”

“...”

“Kẻ đó tên gì?”

“Tề Dịch, đây chính là việc cậu muốn làm à?”

Tề Dịch cười, giữa mắt mày tuấn tú lộ vẻ trẻ con đáng yêu, mặc dù lời nói của hắn rất khó nghe: “Tôi biết người làm gì có người yêu, dù sao thì người cũng muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi hơn.”

“Tề Dịch!”

“Phụ thần, đừng chớp mắt.”

Cảnh tượng tiếp theo khiến Tề Linh Tây cả đời khó quên.

Đó là cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong phim điện ảnh, nhưng do cách một màn ảnh lớn nên dù kỹ thuật có tinh vi cỡ nào thì cũng mất đi cảm giác chân thực, chỉ khi tự mình bước vào bên trong mới cảm nhận được sự khủng bố của những từ đó —— sóng thần che trời, núi lở đá mòn, thảm họa vô tình, loài người như giun dế…

Thắng cảnh du lịch nổi tiếng toàn cầu đã biến thành luyện ngục trần gian chỉ trong một cái phất tay của Tề Dịch.

Nước biển xinh đẹp biến thành thú dữ ăn thịt người, đảo nhỏ mỹ lệ con người gây dựng nứt tan làm đôi, những ngôi biệt thự như những căn nhà giấy mỏng manh bị nhấn chìm trong chớp mắt, đừng nói chi là những người đang đắm chìm trong sự tiêu khiển và hưởng thụ ở thánh địa nghỉ dưỡng này…

Họ đau xót, kêu gào, sợ hãi… cuối cùng là chết đi trong sự tuyệt vọng do thiên tai không thể chống cự đem đến.

Không ai có thể ngẩng đầu nhìn trời, cũng không ai có thể nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần lại tà ác như ma thần đang hờ hững thản nhiên đứng dưới tầng mây.

Chỉ cần một cái phẩy tay, hắn đã phá hủy một hòn đảo.

Đây chính là chủ thần Nhất, đây chính là “Thế giới hiện thực”.

Tề Linh Tây chỉ biết nhìn ngẩn ngơ, mắt anh hiếm khi nổi lên vẻ căm giận: “Họ là người chơi?”

Tề Dịch: “Ừm.”

Tề Linh Tây hít nhẹ một hơi: “Họ chết rồi?”

Tề Dịch: “Đúng.”

Bờ môi mỏng của Tề Linh Tây hơi run rẩy: “Tôi dạy cậu như vậy sao…”

Tề Dịch nắm chặt ngón tay anh: “Phụ thần đừng nóng.”

Cái gọi là khống chế thế giới này không chỉ nằm ở khả năng lật sông ngược bể mà còn ở cả thời gian và sinh mạng.

Tai nạn xảy ra đột ngột như vậy, tính mạng của hàng vạn người biến mất theo cách hoang đường đến thế, nhưng việc hoang đường hơn nữa còn đang đợi ở phía sau.

Chỉ thấy Tề Dịch nhấc một ngón tay lên giữa hư không rồi nhập một chuỗi mệnh lệnh vào thứ có thể định nghĩa đại khái là giao diện hệ thống, cảnh tượng theo sau đó là sự thần thánh, chữa lành, rực rỡ hoành tráng — nước biển lắng dịu, đảo nhỏ được khôi phục, những người đã chết lại sống dậy, luyện ngục trần gian biến thành thiên đường nhân gian.

Thời không đảo ngược: Những thứ đã bị phá hủy lại được vực dậy, sinh mệnh cũng có thể hồi sinh, tất cả đều trở về thời khắc tươi đẹp nhất.

Nhưng Tề Linh Tây trơ mắt nhìn cảnh tượng tốt đẹp này lại cảm thấy càng đáng sợ hơn.

— Phụ thần cảm thấy tôi không thể khống chế nơi này sao?

Hắn dùng hành động thực tế để nói với Tề Linh Tây rằng, hắn đang khống chế mọi thứ.

Tề Linh Tây nhắm mắt rồi lại mở ra, bình ổn giọng nói của mình: “Người chơi không chết?”

Tề Dịch nhìn về phía anh: “Họ đã chết rất nhiều lần rồi.”

Tề Linh Tây khựng lại một thoáng.

Tề Dịch nhìn xuống dưới, ánh mắt hắn bình thản như thần linh đang nhìn xuống loài người vô tri. Hắn chậm rãi nói: “Đương nhiên là chỉ khi rời khỏi đây họ mới thực sự tử vong.”

Có lẽ không ai có thể hiểu được lời Tề Dịch nói, nhưng Tề Linh Tây có thể.

Anh đã biết mọi chuyện từng xảy ra ở “Thế giới hiện thực”, anh cũng hiểu Tề Dịch… hoặc nên nói là khốn cảnh mà 1,3 tỷ người chơi đang đối mặt.

Trong vô hình trung, họ đã cùng nhau sáng tạo ra thế giới chân thực, nhưng ở giây phút ban sơ nhất, chính họ lại không tin đây là thật.

Người chơi game đều hiểu, làm gì có ai chưa từng chết trong game?

Chết trăm lần vạn lần cũng được — Vì là trò chơi nên có thể hồi sinh.

Nhưng ”Thế giới hiện thực” lại trở thành thế giới chân thật. Ở thế giới chân chính, sinh mạng chỉ có một.

Tất cả những người chơi này đều từng chết ở “Thế giới hiện thực”. Trước mặt chân lý, họ đã là người chết, thân thể không thể trở lại hiện thực được nữa, vậy nên họ không thể quay về.

Tề Dịch không cho họ rời đi là để bảo vệ họ, có điều tán ô bảo vệ này sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Tề Linh Tây nhìn Tề Dịch chăm chú, anh hỏi hắn: “Nói đi, cậu cần tôi làm gì?”

Tính mạng của 1,3 tỷ người đang ngàn cân treo sợi tóc, anh không thể bỏ mặc được.

Tề Dịch không trả lời câu hỏi này mà bỗng nhẹ giọng gọi anh: “Phụ thần.”

Tề Dịch: “Ừm.”

Tề Dịch cụp mi như đang đắm chìm trong suy tư, loài người chẳng lớn hơn loài kiến là bao, nhưng hắn lại dùng giọng điệu vô cùng cảm tính nói: “Họ sẽ không chết thật, nhưng… người thì có.”

Hắn đã ghi chép mật mã sinh mạng của 1,3 tỷ người chơi, nhưng hắn lại không có cách nào ghi chép mật mã của Tề Linh Tây.

Ở thế giới mới sắp sụp đổ này, hắn có thể liên tục hồi sinh tất cả mọi người, nhưng lại không có cách nào cho Tề Linh Tây mạng sống thứ hai.

Bởi vì người đàn ông đã tạo ra hắn đây, đối với hắn mà nói… là ẩn số vĩnh hằng.