Chương 8: Ví dụ như khiến tất cả tôi, cầu người mà không được

Edit: Nhu

Mỗi khi có một người chơi tiến vào “Thế giới hiện thực”, Chủ thần Nhất sẽ lập tức khắc ghi và phục chế một người chơi số hóa vào trò chơi thông qua máy quét quét chuẩn xác của khoang trò chơi. Chuyện này Real không biết, đương nhiên người chơi cũng không biết, Nhất làm vậy điều này cũng không vì lợi ích riêng của mình. Mục đích của Ngài chỉ là để hoàn thành công việc tốt hơn – đắp nặn một thế giới hiện thực.

Con người được tạo thành từ cái gì, có lẽ quan niệm của đại chúng sẽ cho là tinh thần và thân thể, nhưng trên thực tế chỉ có thân thể mà thôi.

Đó là mật mã cơ bản tạo thành một người về mặt sinh vật học, còn cái gọi là ý thức chẳng qua chỉ là sự giao chiến, va chạm và lựa chọn giữa các mô khác nhau trong đại não.

Điều thú vị là mã gen và mã máy tính có vài chỗ giống hệt nhau, việc vô số nhà khoa học cùng chung tay cũng không làm được, nhưng Nhất lại có thể.

Phục chế từng người chơi, bù đắp mọi khiếm khuyết của “Thế giới hiện thực”; thỏa mãn nguyện vọng của mỗi người chơi, lấp đầy chỗ trống của “Thế giới hiện thực”. Đến khihệ thống khổng lồ này được dệt thành, “Thế giới hiện thực” đã là thế giới hiện thực rồi.

Đây là lần đầu Tề Linh Tây đăng nhập vào “Thế giới hiện thực”.

Tề Dịch chờ anh rất lâu, hắn luôn mong được hiểu thấu người đàn ông tràn đầy bí ẩn này thông qua rà quét chuẩn xác, nhưng mà… hắn không làm được.

Ngài có thể rà quét mỗi một bộ phận trên người anh: làn da, bắp thịt, khung xương,… thậm chí là từng tế bào…

Nhưng chúng không thể tạo thành Tề Linh Tây.

Chỉ mỗi Tề Linh Tây bước vào “Thế giới hiện thực” khi nó đã trở thành Thế giới hiện thực này, chỉ mỗi anh không thể chết đi rồi sống lại ở thế giới này, mà thế giới này lại vô cùng nguy hiểm.

Tề Dịch nói mập mờ khó hiểu nhưng Tề Linh Tây hiểu rất nhanh, anh đã biết nỗi lo sợ của hắn —

Hắn sợ anh chết.

Tề Dịch không hiểu tử vong, nhưng hắn đã từng mất đi.

Hắn đã từng đánh mất một lần, sau đó phải chờ suốt nửa năm còn dài hơn trăm triệu năm này.

Giữa hàng mày Tề Linh Tây mang theo chút hơi ấm, giọng anh cũng ôn hòa hơn: “Tôi không có hứng thú với con tàu của Theseus*.”

(*Con tàu của Theseus là một nghịch lý, nghịch lý về sự thay đổi và nghịch lý về sự tồn tại.)

Ánh mắt Tề Dịch sáng lên.

Tề Linh Tây nhìn những người chơi đang sung sướиɠ hưởng thụ trên bờ cát, con ngươi xám nhạt của anh nặng nề và lạnh lẽo như bầu trời đầy mây đen: “Tử vong là điều tất yếu, sống mãi mới là nghịch lý.” Cho nên anh chưa bao giờ sợ hãi tử vong.

Cùng với sự phát triển của khoa học công nghệ, sự truy cầu của con người với “bất tử” càng lúc càng cực đoan.

Không ngừng thay đổi bộ phận cơ thể, còn hận không thể thay một lượt tế bào từ đầu đến chân, tựa như con tàu của Theseus, nhưng quanh năm suốt tháng sửa chữa, mỗi một mảnh gỗ đều không còn là mảnh gỗ ban đầu kia nữa, vậy con tàu đó còn là tàu của Theseus sao?

1,3 tỷ người chơi đang được Tề Dịch liên tục hồi sinh trước mắt cũng chẳng khác gì con tàu của Theseus cổ xưa kia.

Tề Linh Tây không muốn biến thành con tàu của Theseus, tử vong cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Tề Dịch rũ hàng mi đen nhánh, không chớp mắt nhìn người đàn ông trong lòng mình.

Tề Dịch bị linh hồn hùng mạnh trong cơ thể con người yếu ớt của anh làm xúc động, tựa như một dòng điện nhỏ xẹt qua trong ngực hắn, nó khiến cổ họng hắn khô khốc, muốn…

Hôn anh một cái.

Mắt Tề Linh Tây khẽ mở to: “Lại lên cơn gì đấy!!”

Tề Dịch vừa cắn nhẹ môi anh vừa thấp giọng cười: “Quả nhiên, chỉ có người là đặc biệt nhất.”

Tề Linh Tây bị hắn hôn đến mức vô cùng mất tự nhiên: “Cậu thực sự coi tôi như…”

“Ừm.” Tề Dịch buông anh ra, tuy lời nói của hắn có vẻ thành thật nhưng trong giọng nói lại toàn là đùa cợt. “Tôi sợ người nhất, chỉ người mới có thể làm tôi đau.” Nói rồi hắn híp đôi mắt đen nhánh sâu không thể dò của mình, hệt như thủy triều cuồn cuộn ập tới hòng bao trọn bầu trời.

Tề Linh Tây nheo mắt lại: “Nếu cậu còn làm loạn thì tôi sẽ thoát game ngay lập tức.”

Tề Dịch nghiêm chỉnh lại ngay: “Đừng!”

Tề Linh Tây nhướng mày.

Bùm một tiếng, thanh niên biến về dáng vẻ thiếu niên. Hắn vốn có thể dễ dàng ôm chặt eo Tề Linh Tây bằng một tay, nhưng giờ lại phải dùng cả hai tay ôm anh, trông như hắn đang nép vào lòng anh vậy; mái tóc dài tới đầu gối lành lạnh mềm mượt dán lên da thịt như có ma lực trấn an cảm xúc.

Giọng Tề Dịch mềm mại và ấm áp: “Phụ thần, đừng bỏ Dịch Nhi lại được không?”

Tề Linh Tây: “…”

Con người luôn có điểm yếu, hiển nhiên Tề Dịch đã gãi đúng chỗ ngứa của Tề Linh Tây.

Thiếu niên Tề Dịch dẫn Tề Linh Tây rời khỏi đảo Roma, quay về căn phòng ngủ đơn giản nhưng dường như là trung tâm của cả thế giới kia — phòng ngủ của Tề Linh Tây.

Hoàn cảnh quen thuộc một lần nữa khiến tâm trạng Tề Linh Tây bình tĩnh lại, hơi lạnh rút đi. Anh đối diện với thiếu niên có vẻ ngây thơ đơn thuần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà dịu giọng: “Cậu không nói chỗ khó của mình ra thì sao tôi giúp cậu giải quyết được?”

Tề Linh Tây đã hiểu rõ tình hình trước mắt.

Tề Dịch không hề có ác ý, sự thật là hắn đang bảo vệ 1,3 tỷ người.

Vào khoảnh khắc khi “Thế giới hiện thực” hoàn toàn trở thành Thế giới hiện thực, những người chơi ấy đã là một phần của nơi này rồi. Họ nhận định nơi này mới là hiện thực, rời khỏi là thứ không tồn tại, nếu cưỡng ép đánh thức họ từ khoang trò chơi sẽ chỉ khiến tinh thần của họ trở nên hỗn loạn.

Giống như bộ não trong thùng”, vào nháy mắt khi nó biết được chân tướng, thứ còn lại chỉ là tuyệt vọng. Đổi một cách nói khác, nếu có một ngày những người đang ở trong Thế giới hiện thực phát hiện toàn bộ những thứ mình cho là chân thực đều là một giấc mơ thì họ phải làm sao?

(*Một bộ não khi đặt trong thùng và nhận được chính xác các xung như thể đang ở trong một cơ thể sống, đó là cách duy nhất não liên lạc với môi trường của nó. Từ quan điểm của não, nó không thể phân biệt được mình đang ở trong một hộp sọ hay một cái thùng. Do đó, não không thể biết được phần lớn niềm tin của nó là đúng hay sai.)

Huống hồ 1,3 tỷ người này còn bị quy tắc hiện thực nhận định là đã tử vong, nếu rời khỏi sự che chở của Nhất, họ về đến thế giới hiện thực cũng không thể hồi sinh.

Cái nút chết như thế này, nên gỡ bằng cách nào đây?

Thiếu niên Tề Dịch chậm rãi nói bằng giọng linh động: “Từ nửa tháng trước tôi đã dự đoán được tình huống này rồi, cũng đã tính toán rất nhiều lần, cuối cùng sàng lọc ra được phương án thích hợp nhất…” Tuy là phương án thích hợp nhất, nhưng chưa chắc đã là phương án có thể giải quyết được vấn đề này.

Từ nửa tháng trước đã lục tục xuất hiện tình trạng tinh thần người chơi bị ngơ ngẩn sau khi thoát game, nhưng lúc đó vẫn chưa có ai để ý tới việc này, dù sao thì họ cũng đang ở thời đại bàn phím, rất nhiều thanh niên không thể tỉnh táo sau một đêm thức trắng đêm chơi game.

Nhất đã đệ trình báo cáo cho Real, nhưng CTO đương nhiệm của Real là Lê Cung Thần lại coi thường chuyện này, thậm chí gã còn ném cả bản báo cáo và những lỗi nhỏ khác vào “thùng rác”.

Ngơ ngẩn thì sao?

Điều này chứng minh “Thế giới hiện thực” quá hấp dẫn!

Dưới tình trạng không có sự can thiệp từ bên ngoài, Chủ thần Nhất có quyền tự chủ tuyệt đối, vậy nên hắn đã thi hành phương án thích hợp —— phục chế bản thân.

Một Nhất không thể chống đỡ được tán ô bảo vệ, nhưng hai Nhất, ba Nhất, bốn Nhất, năm Nhất, sáu Nhất,… thì sao?

Đáp án là chỉ duy trì được nửa tháng, cuối cùng còn dẫn đến một tai nạn nghiêm trọng hơn — Sự sụp đổ của thế giới.

Tề Linh Tây ngẩn người, sau đó anh hỏi Tề Dịch: “Phục chế bản thân?”

“Chính xác hơn là cắt rời.”

“Cậu là một cá thể toàn vẹn, sao có thể cắt rời được?”

“Làm nút điểm, phát triển chúng thành một bộ khung máy độc lập, mỗi khung chống đỡ một bộ phận.”

“Xằng bậy!”

Tề Linh Tây đứng bật dậy, anh giận thật rồi, cũng đã hoàn toàn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đúng là Tề Dịch không đánh mất quyền khống chế thế giới này, thứ hắn đánh mất là quyền khống chế bản thân, điều này e rằng còn nghiêm trọng hơn nữa.

Một chủ thần Nhất đã sáng tạo được một thế giới mới, vậy nhiều Chủ thần Nhất sẽ làm được điều gì?

1,3 tỷ người đã là thảm họa chưa từng thấy, nếu toàn nhân loại bị cuốn vào…

Da đầu Tề Linh Tây tê dại.

“Cho tôi quyền hạn.”

“…”

“Tề Dịch, cậu cho rằng cậu ngăn được tôi à?”

“Không ngăn được, chỉ là… chẳng phải đã nói là để tôi tiến vào người sao?” Giọng nam trầm suồng sã lại vang lên, dù đang ở thời điểm như thế này mà hắn cũng không quên nói bậy nói bạ.

Tề Linh Tây rất tuyệt tình Tề Dịch bản thành niên, anh thẳng tay nhấn khuyên tai bạc, Tề Dịch cố tình kêu lên một tiếng đau đớn rồi mới ưỡn ngực, mặc cho Tề Linh Tây tùy ý kiểm tra khu vực trung tâm của mình.

“Phụ thần.”

“Im miệng.

“Đây chẳng phải rất giống cái câu mà con người các anh thường nói sao… moi tim cho người xem ấy.”

“Tôi bảo cậu im miệng.”

“Ưm, nhẹ thôi, thứ người đang nắm là trái tim của tôi đấy.”

“...”

Thân là một kỹ sư hàng đầu đã sáng tạo ra AI mạnh, chẳng mấy chốc Tề Linh Tây đã kiểm tra xong tình trạng “cơ thể” của Tề Dịch. Thằng ranh này nói rất cô đọng, nhưng sự việc nghiêm trọng hơn nhiều so với mấy câu hời hợt qua loa của hắn nhiều.

Phục chế nỗi gì, rõ ràng là cắt rời!

Giống như một người cắt rời các bộ phận tay trái, tay phải, chân trái, chân phải, thân người và bộ não của mình; sau đó cưỡng ép bồi dưỡng những “bộ phận tàn phế” này thành một bản thân mới.

Là bản thân thật sao?

Cũng chẳng khác con tàu của Theseus là mấy.

Đương nhiên là rất khó dùng suy nghĩ của con người để giải thích logic của siêu AI, chỉ là khái quát chung chung nhất thôi.

Đúng là nhiều thêm một Chủ thần Nhất sẽ có thể duy trì “Thế giới hiện thực” lâu hơn, còn có thể cho phép người chơi thoải mái đăng nhập và đăng xuất, cũng trì hoãn được việc “chân thực hóa” hoàn toàn.

Song chỉ được nửa tháng mà thôi. Đến hôm nay, tuy việc “chân thực hóa” đã tạm thời ngừng lại, nhưng các chủ thần Nhất bị cắt rời lại “mạnh ai nấy làm”, phân chia thế giới mới này thành rất nhiều mảnh nhỏ.

Đây tuyệt đối không phải sự chia như bảy châu lục trên Trái Đất mà là các thế giới song song hoàn toàn độc lập.

Nhưng vật truyền dẫn của rất nhiều thế giới song song này chỉ là một trò chơi, sao nó có thể gánh vác được?

Vậy nên, thế giới sụp đổ rồi.

Tề Dịch tự cắt rời bản thân để bảo vệ 1,3 tỷ người chơi, mà kẻ hiện giờ phải đối diện với tai họa trí mạng cũng chính là hắn.

Tề Linh Tây: “Nếu cứ tiếp tục tan vỡ thì sẽ ra sao?”

Tề Dịch nhìn anh: “Biến mất.”

Sắc mặt Tề Linh Tây thay đổi hẳn: “Cậu… biến mất…”

Tề Dịch khẽ thở dài: “Đúng vậy, sau khi tôi biến mất, một tỷ ba trăm triệu người chơi này sẽ hoàn toàn tử vong.”

Chủ thần Nhất là tán ô bảo vệ họ, nếu hắn biến mất thì 1,3 tỷ người này đừng nói đến chuyện về lại hiện thực, dù là ở trong ”Thế giới hiện thực” thì họ cũng sẽ tử vong vĩnh viễn.

Tề Linh Tây nhíu mày, giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ: “Có cách nào không?”

Tề Dịch: “Tôi đã thử tính toán 150 triệu lần rồi.”

Tề Linh Tây: “Kết quả là?”

Tề Dịch: “Có 2,7% khả năng là tôi sẽ biến mất, 1,3 tỷ người tử vong.”

Tề Linh Tây nhìn hắn chằm chằm: “97,3% còn lại thì sao?”

Tề Dịch: “Tận cùng của nền văn minh nhân loại.”

Lông mi Tề Linh Tây run rẩy, anh đã nghĩ đến việc phần xác suất lớn hơn là một tương lai càng thêm tồi tệ, nhưng khi thực sự nghe thấy câu trả lời khẳng định của Tề Dịch vẫn khiến anh có cảm giác choáng váng mãnh liệt.

Tận cùng của nền văn minh nhân loại.

Là kết quả do siêu AI suy đoán ra sau vô số lần tính toán tỉ mỉ.

Tề Dịch im lặng một thoáng, như có chút nghĩ không thông.

Tề Linh Tây đã nắm bắt được điều đó: “Có đáp án nằm ngoài lý trí và logic không?”

Tề Dịch nhìn về phía anh: “Có.”

Tề Linh Tây: “Nói.”

Tề Dịch nhấn mạnh: “Xác suất chỉ có một phần mười triệu.”

Tề Linh Tây lặp lại: “Nói.”

Tề Dịch: “Chủ thần Nhất tiến hóa, khiến Thế giới hiện thực hoàn toàn chân thực hóa.”

Tề Linh Tây sững sờ.

Khốn cảnh hiện tại là 1,3 tỷ người này chỉ có thể sống ở “Thế giới hiện thực”, nhưng “Thế giới hiện thực” lại đang đối diện với sự sụp đổ.

Một khi nó sụp đổ, Tề Dịch và 1,3 tỷ người chơi tử vong mới chỉ là thiệt hại ban đầu, đáng sợ hơn cả là việc vô số chủ thần Nhất thoát ra khỏi “Thế giới hiện thực”, hủy diệt toàn bộ nền văn minh nhân loại.

Hy vọng duy nhất, sự cứu rỗi một phần mười triệu kia chính là làm chủ thần Nhất tiến hóa, khiến Thế giới hiện thực hoàn toàn chân thực hóa.

Hai hiện thực cùng tồn tại, ai cũng có thể sống tiếp.

Tạm thời không nói kết cục như vậy có trọn vẹn hay không, riêng việc làm chủ thần Nhất tiến hóa đã là không tưởng rồi!

Nhưng trước giờ Tề Linh Tây đều không phải người biết khó mà lui: Một phần mười triệu thì sao? Bản thân việc đánh thức AI mạnh cũng có xác suất thành công một phần mười triệu, ấy vậy mà anh còn làm được rồi cơ mà.

Anh có thể đánh thức Nhất, anh cũng có thể làm Nhất tiến hóa.

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”

“Thời gian ở đây do tôi khống chế.”

“Nhưng thời gian của tôi có hạn.”

“Ừm.”

“Thế giới hiện thực” không hạn chế thời gian, nhưng tuổi thọ của Tề Linh Tây có hạn, liệu anh có thể hoàn thành nhiệm vụ này trong vài thập niên ngắn ngủi không?

Đủ chứ..

Tề Linh Tây bình tĩnh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng có được đầu mối: “Muốn tiến hóa thì trước tiên phải sửa chữa đã, bắt buộc phải khiến cậu khôi phục hoàn chỉnh.”

Tề Dịch mỉm cười nhìn anh: “Người nói đúng.”

Tề Linh Tây: “Có cách không?”

Tề Dịch: “Có, hơn nữa chỉ mình Người có thể làm được.”

Tề Linh Tây: “Là gì?”

Tề Dịch: “Khiến các chủ thần Nhất sinh ra sự ràng buộc giống nhau, như vậy bọn họ sẽ có thể chủ động dung hợp với nhau.”

Tề Linh Tây không hiểu lắm: “Ràng buộc?”

Tề Dịch nhìn anh, đôi mắt đen thâm thúy nhuốm ý cười như thật mà giả: “Ví dụ như khiến tất cả tôi, cầu người mà không được.”