Chương 21: Chúng Ta Định Cư Ở Thôn Này

“Định cư ở thôn này, rất nhiều thứ đều không cần dùng tiền mua, chúng ta có thể tự giải quyết.

Còn nữa, con thấy sản vật trong núi phong phú, dựa vào núi, ở cạnh sông, chắc hẳn trong núi còn mọc không ít dược liệu, chúng ta còn có thể lên núi hái thuốc, bào chế sẵn.

Đến lúc đó cho dù cho bệnh nhân dùng hay là bán cho tiệm thuốc đều có thể kiếm tiền.

Chúng ta cũng có thể phát triển từng bước, định cư trong thôn trước, chờ sau này kiếm được tiền chúng ta lại lên trấn mở tiệm thuốc, mua nhà dọn lên thị trấn ở." Hoàng Tử Tô lên tiếng đề nghị.

Đây cũng là Hoàng Tử Tô căn cứ tình hình hiện tại của nhà bọn họ, định cư ở thôn này là có lợi nhất.

"Cha, con cảm thấy Tô Tô nói cũng đúng. Chúng ta có thể phát triển từng bước, định cư trong thôn trước, chờ sau này kiếm được tiền, chúng ta lại đến trấn trên mở tiệm thuốc, mua nhà dọn lên trấn ở.

Hiện tại đầu tiên chúng ta vẫn nên tiết kiệm tiền đã." Hoàng Bách nghe thấy những lời khuê nữ hắn ta nói thì cũng tán thành gật đầu bảo.

"Lão đầu tử, Tô Tô nói không sai, nếu định cư trên trấn, mua củi, mua thức ăn gì đó cũng phải tốn tiền mua.

Nếu định cư trong thôn này có thể tiết kiệm không ít tiền, sớm ngày mở tiệm thuốc của nhà chúng ta.

Sau khi mở tiệm thuốc, cả nhà chúng ta xem như thật sự có chỗ sống yên ổn rồi." Hoàng Trương thị cũng đồng ý với cách nói của Tô Tô nhà mình.

"Vậy thì nghe theo Tô Tô, chúng ta định cư ở thôn này.

Lão Tam, con đi nghe ngóng tin tức từ thôn dân của thôn này trước đi, xem xem có phải chúng ta đã đến Ngư Thủy phủ rồi không." Hoàng Dược Tử thấy lão bà tử của mình, Lão Tam và Tô Tô đều đồng ý an cư lạc nghiệp ở thôn này, ông nghe Tô Tô nói cũng hợp lý thì đồng ý định cư ở thôn này.

Về phần ý kiến của Lão Đại, Lão Nhị và nhi tức phụ thì không quan trọng, cho dù cho bọn họ nói cũng ấp a ấp úng, nào như Tô Tô, lập tức nói ra, rành mạch rõ ràng hợp lý.



"Vâng! Cha, vậy con đi đây."

"Cha, ngài đừng đi vội, rửa mặt một cái, lại chỉnh lý một chút, mặc bộ quần áo sạch sẽ rồi đi.

Người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, ngài chỉnh lý tốt, người khác cũng sẽ coi trọng ngài một chút, nếu không ngài cứ đi như vậy, nói không chừng người trong thôn này còn không để ý tới ngài.

Có điều, nữ nhi cũng đi với ngài." Hoàng Tử Tô giữ chặt cha mình, kêu cha mình chỉnh lý một chút rồi đi nghe ngóng tin tức.

"Lão Nhị, Mạch Đông, đợi lát nữa hai đứa cũng đi theo Lão Tam và Tô Tô cùng nhau đi nghe ngóng tin tức." Hoàng Dược Tử thấy Tô Tô cũng đi thì lo lắng, còn kêu hai người Lão Nhị và Mạch Đông đi cùng.

Đến lúc đó có chuyện gì, có Mạch Đông và Lão Nhị cũng có thể chống đỡ được.

"Lão Nhị, Lão Tam, các con đi nghe ngóng tin tức từ thôn dân của thôn này, không nghe ngóng được cũng không quan trọng.

Tuyệt đối đừng xảy ra xung đột với thôn dân của thôn này. Bọn họ người đông thế mạnh, nếu không thì người chịu thiệt là chúng ta." Hoàng Trương thị vẫn chưa yên tâm dặn dò hai huynh đệ Hoàng Liên, Hoàng Bách.

"Nãi nãi người yên tâm đi, bọn cháu biết chừng mực mà." Hoàng Tử Tô vẫy tay với mấy người Hoàng Dược Tử, Hoàng Trương thị rồi đi về phía chân núi.



Sau khi đi tới chân núi, Hoàng Tử Tô thấy cứ cách một đoạn ngắn là có người canh chừng ở chân núi ở núi sau, tạo thành hình quạt bao quanh thôn, đề phòng đám dân chạy nạn bọn họ từ phía sau núi chui vào nhà thôn dân trộm đồ.

"Cha, Nhị bá." Hoàng Tử Tô thấy người canh chừng ở núi sau hầu hết là thanh niên mười mấy tuổi, có chừng hai mươi người, Hoàng Tử Tô kéo ống tay áo của Nhị bá nàng, lại gọi Nhị bá nàng một tiếng, rồi nhìn về phía chừng hai mươi thôn dân trẻ mười mấy tuổi kia.