Chương 22: Hỏi Thăm Tin Tức

Hai người Hoàng Liên và Hoàng Bách nhanh chóng hiểu ra ý của Hoàng Tử Tô.

Nghe ngóng tin tức từ những người trẻ tuổi này.

Thanh niên trải đời ít, tính cảnh giác không mạnh, muốn nghe được tin tức hữu ích gì thì thường nghe ngóng từ thanh niên sẽ nhanh hơn.



"Các ngươi là người thôn nào, sao lại chạy tới sau núi của thôn bọn ta. Không đúng! Các ngươi là dân chạy nạn lên núi lúc trước.

Tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ thì suýt chút nữa không nhận ra. Đứng lại, đừng đi tiếp nữa, nếu không bọn ta sẽ không khách sáo đâu." Trang Tiểu Hà nhìn thấy bốn người đi về phía hắn ta, ban đầu hắn ta còn không nhận ra bốn người Hoàng Tử Tô là dân chạy nạn chạy nạn tới, chờ sau khi hắn ta nhận ra, Trang Tiểu Hà tay phải cầm đao bổ củi chỉ vào bốn người Hoàng Tử Tô, kêu bọn họ không được tiến lại gần.

"Bọn ta không có ác ý, chính là chạy nạn tới nơi này, cũng không biết địa giới này là ở chỗ nào nên tới đây hỏi thăm tin tức một chút." Hoàng Bách thấy lòng đề phòng của tiểu tử trước mắt mạnh như vậy thì bốn người cũng không tiến lên nữa, tránh cho kí©h thí©ɧ tiểu tử trước mắt, đến lúc đó có thể không tiện nghe ngóng tin tức.

"Vị đại ca này, nhà của ta đều là người đọc sách, hiểu đạo lý biết điều, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lý, ăn cắp đồ, chà đạp hoa màu.

Bọn ta tới cũng chỉ là để hỏi thăm tin tức với các ngươi một chút, tiện cho sau này tự giải quyết thế nào." Hoàng Tử Tô cười cười với Trang Tiểu Hà, giọng điệu chậm rãi lại ôn hòa mà nói.

Tỏ vẻ bản thân vô hại, dễ khiến tiểu tử trước mắt thả lỏng cảnh giác, đến lúc đó có thể biết được nhiều tin tức hơn từ trong miệng của hắn ta.



"Được, các ngươi có vấn đề gì cứ hỏi, chỉ cần ta biết, ta sẽ nói hết cho các ngươi biết." Trang Tiểu Hà thấy trong mắt bốn người trước mắt lộ ra trong veo, trên người sạch sẽ, có khí chất tao nhã của người đọc sách, sắc mặt hồng hào có tinh thần, cũng không giống như những nạn dân chạy nạn, vô cùng bẩn, nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt sáng lên, lại nghe thấy bọn họ chỉ nghe ngóng tin tức, Trang Tiểu Hà thấy bọn họ cũng không dễ dàng gì, vì vậy hắn ta buông tay đặt trên đao bổ củi nói.

"Vị tiểu ca này, hiện tại nơi này là chỗ nào, chúng ta đang ở địa giới nào?" Hoàng Bách thấy tiểu tử trước mắt buông đao bổ củi trên tay hắn ta xuống thì biết hắn ta đã thả lỏng cảnh giác, Hoàng Bách vội vàng hỏi.

"Hiện tại nơi các ngươi đang ở là Vân Hà thôn của Sơn Thủy trấn."

"Vân Hà thôn của Sơn Thủy trấn? Vậy Sơn Thủy trấn thuộc huyện nào, phủ thành nào?" Hoàng Bách tiếp tục hỏi.

"Sơn Thủy trấn thuộc Thanh Vân huyện, Thanh Vân huyện lại thuộc quyền cai quản của Vân phủ thành.”

"Ở đây không thuộc Ngư Thủ phủ sao? Không đúng, Vân phủ thành là Vân phủ thành cách Đồng môn quan gần nhất kia sao?" Hoàng Bách như nghĩ tới điều gì, hắn ta thay đổi sắc mặt mà hỏi.

Nếu nói tới những phủ thành khác thì có lẽ Hoàng Bách sẽ không rõ ràng như vậy, nhưng Vân phủ thành không giống với những phủ thành khác.

Vân phủ thành là tòa thành lớn gần biên quan Đồng môn quan nhất, mấy năm nay thời buổi rối ren, một khi Đồng môn quan thất thủ, hoặc là bị người Mông xông tới, nơi đầu tiên gặp nạn chính là Vân phủ thành.

"Chính là Vân phủ thành đó."

"Vậy bây giờ giá cả hàng hóa ở Sơn Thủy trấn thế nào, gạo bột mì dầu thịt heo vải vóc khoai lang các thứ mua bán ra sao?" Hoàng Tử Tô thấy cha nàng và Nhị bá sau khi nghe thấy thế mà là Vân phủ thành thì sắc mặt của huynh đệ hai người thay đổi, Hoàng Tử Tô nhìn ra từ trên mặt của hai người bọn họ, Vân phủ thành này không phải một nơi tốt.