Chương 48: Đi Săn

“Ngày mai dành chút thời gian lên chợ trên trấn mua chút bông, lương thực, đồ gia dụng gì đó về còn vượt qua mùa đông." Hoàng Dược Tử thấy trời càng ngày cạnh lạnh, hiện giờ mới đầu tháng chín mà lạnh như tháng mười một, mười hai ở quê nhà bọn họ. Nếu còn lạnh hơn nữa thì chắc bọn họ không chịu nổi, phải lập tức đẩy nhanh tiến độ làm thêm áo khoác bông dày.

Vừa nghe nói cần lên chợ trên trấn mua đồ dùng này kia, đi xa nhà.

Hơn nữa còn là chợ trên trấn bọn họ chưa từng đi, không chỉ mấy người lớn rục rịch muốn đi chợ trên trấn mà đám Hoàng gia tiểu bối cũng háo hức chờ Hoàng Dược Tử, Hoàng Trương thị sắp xếp người đi.

Có thể thấy trong khoảng thời gian này, ngày đêm bận việc hái thuốc, bào chế dược liệu đã khiến bọn họ mệt mỏi.

"Lão Tam, nhà Lão Tam, Thiên Đông, Mạch Đông, Thương Truật, Bạch Truật, Tử Uyển, Xích Thược, Tô Tô và cả Lão Nhị, ngày mai mấy người các ngươi lên trấn mua ít đồ dùng.

Ta sẽ liệt kê những đồ cần mua cho các ngươi, cứ căn cứ theo tờ giấy mà mua, nếu trên giấy thiếu gì thì Lão Tam cứ xem rồi mua thêm là được." Hoàng Trương thị nhìn mọi người một lượt. Bà thấy Lão Nhị hai mắt phát sáng, rõ ràng là muốn lên trấn nhưng lại không kêu gào đòi đi, xem ra biện pháp lúc trước của Tô Tô rất hữu dụng, nếu là ngày xưa, nó đã kêu la rồi.

Điều này khiến Hoàng Trương thị cảm thấy nhà có người trưởng thành, Hoàng Trương thị nghĩ, bà cũng không thể đè ép Lão Nhị chặt hơn, lúc thích hợp cũng phải nới lỏng đôi chút, lần này cho Lão Nhị lên trấn mua đồ với mọi người.

"Vâng! Mẹ, con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ người giao." Hoàng Liên thấy mẹ mình điểm danh bản thân lên trấn thì há miệng cười to.

Trong khoảng thời gian này tuy phải làm nhiều việc hơn trước kia nhưng Hoàng Liên cũng không cảm thấy vất vả lắm, ngược lại sau khi thấy quen rồi thì cũng trở thành lẽ tất nhiên.

Bản thân làm nhiều việc hơn chút, cha mẹ cũng đỡ bận lòng về mình, đại tẩu cũng bớt mỉa mai mình và nương tử nhà mình mấy câu, Hoàng Liên cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.

Gia hòa vạn sự hưng, làm việc cũng hăng say.



"Lão Tam, nếu ngày mai lên trấn thì con lựa vài loại dược liệu mang lên trấn để bán cho tiệm thuốc trên đó kiếm chút tiền, không thì cũng không đủ tiền mua mấy món này."

"Cha, con biết rồi, trong đầu con cũng đã nghĩ ra mấy dược liệu để bán cho tiệm thuốc trên trấn." Hoàng Bách gật đầu tỏ ý hiểu.

"Nhị ca, ngày mai ta dậy sớm chút, lên núi một chuyến săn mấy con mồi, nhân tiện ngày mai chúng ta bán trên trấn, cũng có thể đổi chút bạc." Con mồi mà Hoàng Tử Tô và Mạch Đông bắt gần đây đều để lấp bụng người nhà họ, cũng không có ý định dùng để tích trữ kiếm tiền.

Một là, Hoàng gia có con đường và bản lĩnh kiếm tiền, không cần phải đi săn thú kiếm tiền.

Thứ hai, nhà bọn họ cũng không thể ăn rau dưa, bột mì mấy món này mỗi ngày được, phải ăn cơm với ít dầu béo mới đủ dinh dưỡng và no bụng, hơn nữa nhà bọn họ nhiều người nên ăn cũng nhiều.

Vậy nên, mấy ngày này, con mồi mà đám Hoàng Tử Tô bắt về đều rơi vào bụng cả nhà bọn họ.

"Tô Tô, ngày mai đại ca đi với ngươi." Hoàng Thiên Đông nói.

"Cả ta nữa." "Cả ta nữa." Hai huynh đệ Bạch Truật, Thương Truật trăm miệng một lời nói.

"Nãi nãi, cháu cũng muốn lên trấn, ngày mai cháu cũng muốn đi lên trấn." Bạch Thược thấy huynh đệ tỷ muội đều được đi lên trấn, chỉ còn lại một mình mình thì tức thì nóng nảy nói.

"Cháu còn nhỏ tuổi, chúng ta định cư ở đây chưa lâu, cũng không quen thuộc nơi đây, nếu cháu đi lên trấn bị mẹ mìn bắt cóc mà tìm khắp nơi không thấy thì khóc cũng không có chỗ mà khóc." Hoàng Trương thị vô tình từ chối Tiểu tôn nữ.

Bà không nhìn dáng vẻ ấm ức mè nheo của nàng ấy, nhìn chỉ bận lòng, tránh bản thân mềm lòng rồi đồng ý.