Chương 21

“Các người muốn chứng cứ chứng minh tai của con trai ta đã bị thương sao?”

“Được thôi, dù gì trong thôn chúng ta cũng có người hiểu biết y thuật.”

Dương Vũ nhếch môi, chậm rãi nói.

“Ôi, cười chết lão nương mất.”

Nhìn cái cơ thể mập mạp đang đứng nói, trông giống như một cục mỡ đang uốn éo vậy, thật khiến người ta ghê tởm.

Dương Vũ cảm thấy thật ghê, làm bẩn mắt quá.

Trong cái thời đại đói kém này, thật không biết Vương Chiêu Nga đã ăn cái gì mà béo như vậy, hay trong nhà họ có món gì tốt sao.

Vương Chiêu Nga không biết lúc này mình đang bị khinh thường mà còn ở đó vênh mặt đắc ý.

“Lão nương còn tưởng ngươi sẽ nói lý lẽ gì đó, nhưng hóa ra lại là mấy lời ngu xuẩn này.”

“Ngươi cho rằng lời mình nói sẽ có người tin sao? Ngươi tưởng mọi người đều não tàn chắc...”

Vương Chiêu Nga cười nhạo, chưa nói hết câu thì có một giọng nói vang lên.

“Ôi, làm sao tôi có thể quên mất điều đó chứ?”

“Trong thôn chúng ta quả thật có một người hiểu biết y thuật.”

Giọng nói này phát ra từ đám đông đang vây quanh xem náo nhiệt, người nói là một người đàn ông đang vỗ đầu.

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh ta.

“Hoàng Nhị, rốt cuộc là ai? Chúng tôi không hề biết trong thôn mình còn có người hiểu biết y thuật?”

“Đúng vậy, nếu biết y thuật thì tại sao lúc đi đường có bao nhiêu người mắc bệnh lại không cứu.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Mọi người đừng vội.”

Lúc này, Hoàng Nhị bình tĩnh bước lên phía trước đám đông.

Một vài người tính khí nóng nảy đã lên tiếng đe dọa.

“Hoàng Nhị, ngươi có nói hay không? Ngươi không nói, có tin ta đánh gãy răng không? Để sau này ngươi không cưới được thê tử.”

“Được rồi, Hoàng Nhị, đừng lòng vòng nữa, nói rõ cho chúng ta biết đi.”

Trong lòng trưởng thôn rất tò mò, đồng thời đây cũng là chuyện vui lớn. Nếu trong thôn có đại phu thì sau này thôn dân bị bệnh sẽ có người chữa trị. Đối với mọi người mà nói thì chuyện này rất có lợi.

Phải biết rằng, trong thôn có y sĩ là điều rất may mắn, nếu những thôn khác biết thì sẽ ghen tị chết mất.

“Thôn trưởng, ông còn nhớ mười năm trước, có một ông lão mang theo một đứa trẻ bảy tám tuổi đến thôn chúng ta không? Lúc đó, mọi người thấy họ đáng thương nên cho ở lại. Một tháng sau, không may ông lão kia đã qua đời.”

“Hoàng Nhị, ông lão mà ngươi nói không phải là gia gia của Vương Minh hay sao?”

“Đúng vậy, mọi người trong thôn ai mà chả biết gia gia của Vương Minh, nhưng ý ngươi nói ông ấy là đại phu sao?”