Chương 22

“Gia gia của Vương Minh đúng thật là một đại phu, nhưng đã qua đời nhiều năm về trước và Vương Minh hiện tại đã kế thừa gia gia cậu trở thành một đại phu.”

“Hoàng Nhị, ngươi vừa nói cái gì, ai là đại phu?”

Những người xung quanh đều rất ngạc nhiên, họ không hề biết chuyện này.

“Vương Minh, có đúng thật ngươi là đại phu không?”

Một nam tử gầy gò, đen sạm, sống rất nội tâm, luôn ngại giao tiếp với mọi người.

Nhưng lúc này, khi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, anh ta đắc ý gật đầu rất tự hào.

Như thể anh ấy chính là đại phu.

“Đúng vậy, lúc trước ta lên núi chẳng may bị rắn độc cắn. Mọi người ai cũng nói là ta không sống nổi nữa, ta cũng cho rằng là mình sắp không qua khỏi nên mới bỏ lên rừng sống một mình, không muốn làm liên lụy tới gia đình. Nhưng sau đó ta đã được Vương Minh cứu chữa.”

Một bà lão da ngăm đen, người gầy gò vỗ đùi lên tiếng: “Ôi chao, ta đã nói rồi, lúc trước ngươi bị rắn độc cắn, tưởng chừng đã chết. Về sau lại thấy ngươi nhảy nhót vui vẻ, ta còn tưởng rằng ngươi phúc lớn mạng lớn, ai ngờ thì ra là Vương Minh cứu.”

“Ai da, sao ngươi không nói chuyện này sớm hơn? Biết trong thôn có đại phu thì lúc cháu trai ta bị bệnh đã không cần phải lên tận huyện để tìm đại phu rồi.”

“Đúng vậy, trước con trai ta nghịch ngợm rơi từ trên cây xuống, chân bị rách một vết lớn, nếu lúc đó ngươi nói sớm thì ta không phải đưa nó đi lên huyện chữa trị rồi.”

Hoàng Nhị cảm thấy áy náy, chẳng lẽ cậu lại không muốn nói sao? Rõ ràng là do Vương Minh xấu hổ, da mặt mỏng nên đặc biệt kêu cậu không được nói ra.

Sau khi nghe Hoàng Nhị nói xong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào nam tử gầy gò, da đen sạm và có chút nhút nhát. Bị nhìn chằm chằm như vậy, da mặt cậu ta đã ửng hồng.

Ngại ngùng đến nỗi mặt toàn mồ hôi.

Dương Vũ nhìn vị đại phu trẻ này, trong lòng nghĩ, chắc chắn sau này cậu sẽ rất bận rộn cho coi.

Trưởng thôn nhìn thấy sự khó chịu của câu ấy: “Được rồi, đừng nhìn đại phu nữa.”

“Trưởng thôn nói đúng, đừng nhìn nữa, chúng ta dọa đại phu rồi.”

Có một thím quay qua tươi cười nhìn Vương Minh nói: “Vương Minh, chờ sau này mọi chuyện yên ổn, thím sẽ giới thiệu cho cháu một cô gái tốt.”

“Cảm ơn... Cảm ơn thím!” Lòng bàn tay Vương Minh đổ đầy mồ hôi, ngại ngùng nói cảm ơn. Cũng vì những lời nói của thím mà mặt Vương Minh càng đỏ hơn, tay chân run rẩy ngượng ngùng.