Chương 23

Thấy cậu ta có vẻ rất xấu hổ nên mọi người không nhìn Vương Minh nữa mà chuyển sự chú ý sang Dương Vũ.

Dù sao nhân vật chính hôm nay chủ yếu vẫn là Dương Vũ và Vương Chiêu Nga.

Nếu như Hoàng Nhị biết được thân phận của Vương Minh là vì lúc trước bị rắn cắn, sau đó được cứu, thì cũng có thể hiểu được.

Nhưng làm sao Dương Vũ lại biết được chuyện này? Không lẽ, Vương Minh cũng từng cứu nàng ta?

Mọi người ai cũng đều thắc mắc điều này, để giải đáp thắc mắc họ bèn hỏi.

“Dương Vũ, Hoàng Nhị biết Vương Minh là đại phu vì từng được cậu ta cứu, còn ngươi tại sao lại biết?”

“Không phải Vương Minh cũng từng cứu ngươi đó chứ?” Người thím vừa nói sẽ giới thiệu vợ cho Vương Minh nhìn nàng đầy nghi hoặc hỏi.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Vũ.

Dương Vũ: “...”

Trời ơi! Nàng và nguyên chủ đều chưa từng làm chuyện gì? Làm ơn đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.

Bởi vì nàng có hội chứng sợ hãi xã hội!

Nội tâm đang suy nghĩ phức tạp, trên mặt thì không biểu hiện gì, lông mày hơi cau lại, thật ra trong lòng có chút xấu hổ.

Nàng không biết nên nói gì bây giờ. Theo ký ức của nguyên chủ thì hồi đó, sau khi đánh ba huynh đệ Dương gia, chúng ra ngoài tìm đồ ăn thì gặp được Vương Minh, Vương Minh thấy đáng thương liền cho chúng ít thuốc cậu ta tự điều chế.

Cũng vì số thuốc bột này mà nguyên chủ cho rằng ba huynh đệ ra ngoài ăn trộm của nhà người khác, lại đánh mấy đứa trẻ một trận.

Nàng có thể nói những điều này không?

Thấy sự hoài nghi trong mắt mọi người, lại thấy Dương Vũ ấp úng không nói nên lời, trong lòng trưởng thôn có dự cảm không tốt, cau mày.

Thực ra không phải như mọi người nghĩ đâu, nếu đúng là...

Ai da, nếu đúng Dương Vũ và Vương Minh thật sự có qua lại với nhau thì trưởng thôn cũng không biết làm sao để giải thích, thôi chuyện của họ để họ tự giải quyết.

Trưởng thôn nhìn Dương Vũ, phất tay áo nói:

“Được rồi, được rồi.”

“Chuyện đã qua, hai người không đi quá giới hạn là được.”

Mọi người đều dùng ánh mắt đau lòng nhìn Dương Vũ và ánh mắt có chút thương hại nhìn Vương Minh.

Đặc biệt là người thím vừa rồi, bà ấy cảm thấy rất hối hận vì lời đã nói.

Mọi ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều chứ?

Dương Vũ nhíu mày, không ngờ mọi người có trí tưởng tượng thật phong phú, cái gì cũng dám nghĩ.

Nhưng đôi khi đừng nghĩ câu chuyện đi quá xa như vậy.

“Ta biết là bởi vì, có lần lão nhị nhà ta đang bôi thuốc, ta còn tưởng chúng đi ăn trộm thuốc nhà khác nhưng lúc hỏi ra thì mới biết là Vương Minh đưa cho.”