Chương 32

“Sợ rằng, nàng ta muốn gϊếŧ ba đứa trẻ đó từ lâu rồi.”

Nghe những lời nói này, trong lòng Dương Vũ cũng không hề nổi chút gợn sóng.

Sắc mặt của Vương Hữu Quý càng trở nên khó coi, Vương Chiêu Nga trực tiếp nhảy ra nói.

“Được, để ta nói cho mà biết, hôm nay tại sao Dương Vũ lại đứng ra bênh vực ba tên tạp chủng này, chỉ có thể là vì...”

“Nàng ta muốn cướp tiền của Vương gia chúng tôi.”

“Dương Vũ, ngươi đúng là cái loại không biết xấu hổ.”

“Ta đánh chết ngươi, cái đồ vô liêm sỉ, hồ ly tinh.”

“Chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng hòng lấy được xu nào của nhà ta.”

Ban đầu, Vương Hữu Quý cảm thấy có lỗi với Dương gia, nhưng giờ ánh mắt ông ta cũng dần trở nên phức tạp, khuôn mặt biến sắc.

Khuôn mặt nhỏ của Dương lão nhị vô cảm liếc nhìn ca ca của mình, trong lòng có chút khó chịu.

Hừ, cậu bé biết nữ nhân này cũng không phải loại tốt đẹp gì.

May mắn thay, từ đầu đến giờ cậu chưa từng tin những lời nói của nữ nhân này.

Dương lão tam nhìn hai ca ca của mình đang không vui, khuôn mặt nhỏ của cậu bé cũng tràn đầy sự thất vọng.

Nhưng cậu bé vẫn lên tiếng nói với Dương Vũ: “Mẫu thân, người thay đổi rồi.”

“Mẫu thân sẽ không bao giờ làm như vậy, nữ nhân này là người xấu.”

Dương Vũ bây giờ cũng không biết nên nói gì, cho dù nàng có mười cái miệng cũng không đủ nói lại mọi người.

Nhưng hiện giờ nếu nàng còn không nói gì thì sẽ trở thành người muốn hãm hại cả nhà Vương Hữu Quý mất.

“Dương Vũ, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

Trưởng thôn nghiêm túc nhìn Dương Vũ hỏi.

Dương Vũ không nói nên lời.

“Trưởng thôn, ai bị đánh thì nên được xin lỗi, bọn họ đánh đám trẻ nhà ta thì phải đi xin lỗi chúng.”

“Nếu không, cho dù nhà ta không cần bồi thường thì nhà họ vẫn phải xin lỗi chúng.”

Khuôn mặt xanh xao, gầy gò đầy vẻ nghiêm túc, mọi người trong thôn nhìn chỉ biết lắc đầu.

Dương Vũ đúng là đồ ngốc. Ai lại đi cần xin lỗi mà không cần ngân lượng chứ.

Dương Vũ thật sự là một kẻ ngốc.

“Xin lỗi? Xin lỗi ba tên tạp chủng kia sao?”

“Còn lâu! Chỉ là ba tên tạp chủng còn muốn ta xin lỗi, chúng xứng sao?”

“Nếu muốn ta xin lỗi thì đợi kiếp sau đi.”

“Hừ, ta sẽ không xin lỗi đấy, để xem ngươi làm gì được ta.”

“Chỉ là một con đàn bà yếu đuối và ba đứa tạp chủng.”

“Đúng, đúng là tôi không làm gì được bà. Nhiều nhất là chỉ khiến cho Vương gia mấy người không được sống yên ổn thôi.”