Chương 31

Trưởng thôn mặt không biến sắc, gật đầu im lặng không nói nữa.

Vương Hữu Quý ngượng ngùng, nhìn thấy trưởng thôn như vậy, cũng không biết nên nói gì.

Ông ta quay đầu nhìn Dương Vũ đang đứng một bên xem kịch.

Người đàn ông da ngăm đen có chút ngượng ngùng nhìn Dương Vũ nói: “Dương Vũ muội muội, ta thực sự xin lỗi, không ngờ Thiết Đan nhà ta lại cướp bánh của đám trẻ nhà muội.”

“Thằng bé ở nhà được tổ mẫu và mẫu thân chiều quen rồi nên mới hành xử như vậy. Khi về, ta nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó.”

“Còn về phần bồi thường, lát nữa ta sẽ đem qua cho nhà muội.”

“Mẫu thân ta lớn tuổi rồi nên thích nói nhảm, Chiêu Nga thì tính tình nóng nảy, không biết nói chuyện, chứ nàng ấy cũng không có ý xấu. Dương Vũ, muội đừng so đo với họ.”

“Ta ở đây thay mặt họ xin lỗi muội.”

Mặt Dương Vũ không chút biến sắc, trong lòng cười lạnh, đúng là chỉ thích nói lời hoa mỹ.

Tại sao lúc chuyện vừa xảy ra thì không đến, bây giờ mới đến làm gì.

Dương Vũ không muốn so đo nhưng nàng đang tính toán chuyện gì đó.

“Người bị đánh không phải là ta, nên ông không cần xin lỗi ta mà hãy đi xin lỗi những người bị đánh thực sự.”

“Hơn nữa, người cướp đồ ăn không phải là ông, ông đi xin lỗi thì có ích gì?”

“Dương Vũ, con tiện nhân nhà ngươi, cái đồ không biết xấu hổ!”

Sắc mặt Vương Chiêu Nga không tốt lườm Dương Vũ.

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía Dương Vũ, mọi người không ngờ Dương Vũ lại không chịu buông tha, không muốn cho người ta chút thể diện.

Trưởng thôn cũng cau mày nhìn Dương Vũ.

“Câm miệng!”

Vương Hữu Quý quát lớn.

Trong lòng ông ta có chút xấu hổ, thật không ngờ Dương Vũ lại không khách khí như vậy, không cho ông ta một chút mặt mũi nào.

Trong lòng không thoải mái nên sắc mặt cũng thật khó coi.

Ông ta dùng ngữ khí không tốt nói với Dương Vũ: “Dương muội muội, ngươi cũng đừng quá đáng như vậy, nhà ta cần xin lỗi thì đã xin lỗi rồi, còn chuyện bồi thường, lát nữa ta sẽ mang qua cho nhà muội.”

Những người khác cũng mở miệng nói: “Dương Vũ, người ta cũng đã xin lỗi rồi, còn nói nhất định sẽ bồi thường cho nhà ngươi, sao ngươi vẫn không chịu buông tha vậy.”

“Không sai, Dương Vũ, những gì nên làm thì họ đã làm rồi, đừng khiến mọi chuyện càng đi xa nữa.”

“Chắc chắn, nàng ta muốn mượn chuyện này để trả thù nhà Vương Hữu Quý, chứ nàng ta sẽ không bao giờ lên tiếng vì ba huynh đệ Dương gia đâu.”