Chương 10: Hôn mê

Đêm hôm đó bọn họ liền trở lại Mục Thành, chiến hạm thuận lợi cất cánh, rất nhanh đã đến mục tiêu thứ hai, Đức Mạt Thành. Đức Mạt Thành là trung tâm nghiên cứu phát triển quân sự của đế quốc, chiến hạm của Tùy Thanh Yến phải ở chỗ này tiếp nhận sửa chữa và bảo trì từ trong ra ngoài, bởi vậy toàn bộ bọn họ đều phải xuống tàu, chuyển đến khách sạn Đức Mạt ở một thời gian.

Lúc Tùy Thanh Yến hạ chiến hạm, thị trưởng tự mình nghênh đón, trận thế biến thành đặc biệt lớn, Thời Nhiên đi ở cuối cùng đều có thể nghe thấy tiếng nhạc mừng đinh tai nhức óc. Sau khi anh xuống hạm phải tham gia hoạt động xã hội khác, để cho Châu Việt cùng Thời Nhiên đi khách sạn vào ở trước, thuận tiện đi dạo ở gần đây.

Khác với Mục Thành, thành phố Đức Mạt rõ ràng thiên về phong cách khoa học kỹ thuật hơn, nhà lầu trên đường phố thuần một màu xám bạc, đường bay trên không cũng rõ ràng phát triển hơn một chút, Thời Nhiên xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn biển quảng cáo muôn màu muôn vẻ, mười cửa có chín cửa hàng là các loại sản phẩm khoa học kỹ thuật.

Cô đã tìm kiếm tài liệu trước khi đến đây, tìm hiểu một số cửa hàng đặc sắc nổi tiếng địa phương. Trước tiên cô đến một cửa hàng nổi tiếng toàn quốc được cực lực đề cử, "Tâm Mộng", nghe nói cửa hàng này chuyên đem kỹ thuật tiên tiến nhất cùng thức ăn dung hợp, mang đến cho người ta trải nghiệm mới mẻ nhất.

Lúc trước ở Hách Thành, Thời Nhiên đã mua qua đồ ăn vặt ở đó, là một loại đường ăn vào miệng sẽ không ngừng biến hóa mùi vị, cô cảm thấy vô cùng thú vị, bởi vậy lần này đến thành phố Đức Mạt, cô cũng muốn nhìn xem còn có nhiều trò mới hay không.

Cửa hàng "Tâm Mộng" ước chừng có cả một tòa nhà, cao cao nhảy vào trong bầu trời, tòa nhà thiết kế cực kỳ có cảm xúc, toàn bộ thân tòa nhà đều là màn hình, không ngừng biến ảo phong cách, khi thì là mây trôi nổi, khi thì là bong bóng màu sắc rực rỡ, khi thì là bầu trời sao rực rỡ, hơn nữa toàn bộ đều sẽ bay ra khỏi màn hình, chiếu trên mặt đất, làm cho người dừng chân ở cửa như mộng như ảo.

Bởi vì sự nổi tiếng của nó, "Tâm Mộng" áp dụng chế độ hẹn trước, lúc hẹn trước Thời Nhiên phát hiện toàn bộ đã kín lịch hẹn, nhưng Châu Việt nói không thành vấn đề, có thể tùy thời dẫn cô đi vào, Thời Nhiên suy nghĩ một chút, khẳng định vẫn là bởi vì danh tiếng của Tùy Thanh Yến. Cô thở dài trong lòng, giống như lại cáo mượn oai hùm một lần nữa.

Thời Nhiên không nghĩ tới "Tâm Mộng" đã sắp xếp người chờ ở cửa, hơn nữa trực tiếp đưa cô vào khu trưng bày sản phẩm mới nhất, nhân viên bán hàng tận chức tận trách giới thiệu với cô mỗi một hạng mục sản phẩm, đi dạo không bao lâu thậm chí quản lý cũng vội vàng chạy tới ân cần thăm hỏi cô.

“Vô cùng xin lỗi, vừa mới mở một cuộc họp sản phẩm, cho nên không kịp nghênh đón, thật sự ngại quá.”

Thời Nhiên khoát tay: "Không sao không sao, anh cứ làm việc của anh đi.”

Quản lý gọi người bên cạnh: "Đem tất cả sản phẩm mới ở đây đóng gói một phần, đưa đến khách sạn chỉ huy đang ở.”

Thời Nhiên vội vàng ngăn lại: "Đừng đừng đừng, thật sự không cần, tôi chỉ tùy tiện xem.”

Nhân viên bán hàng rất tinh ý mở miệng: "Lúc nãy hình như tiểu thư rất có hứng thú với rượu hoa quả mộng ảo bên chúng tôi mới nghiên cứu.”

Thời Nhiên không nghĩ tới điều này cũng có thể bị phát hiện, cô đúng là động tâm với loại rượu trái cây kia, nghe nói là mùi vị vô cùng mộng ảo, hơn nữa dưới tình huống hoàn toàn không cồn có thể làm cho người ta uống say, nhưng cô nhìn giá cả thực tế thì thật sự không thể mua được. Cô tính toán sau khi đến Đế Đô phí sinh hoạt nhất định sẽ rất hơn, bởi vậy tuyệt đối không thể mua đồ vật xa xỉ như vậy.

"Có thể được Thời tiểu thư thích là vinh hạnh của chúng tôi." Quản lý mỉm cười: "Vậy mỗi loại một hộp, tặng cho Thời tiểu thư được không?"

Thời Nhiên thật sự từ chối không được, người quản lý dường như khăng khăng muốn tặng đồ cho cô, cô đành phải nói: "Vậy mỗi loại một chai, được không?"

Cuối cùng ngoại trừ rượu, quản lý vẫn chọn rất nhiều thứ đưa cho cô, Thời Nhiên không làm phiền hắn đưa đến khách sạn nữa, mà định tự mình mang về. Vì thế lúc sắp ăn cơm tối, Tùy Thanh Yến đang chờ trong phòng liền thấy hai người chuyển đồ vào trong phòng.

“Sao không để bọn họ trực tiếp đưa tới? "Tùy Thanh Yến nhận lấy đồ trên tay Thời Nhiên: “Xách không mệt sao?”

"Những thứ này đều là bọn họ đưa, một phân tiền cũng không lấy." Thời Nhiên chỉ chỉ: "Thật sự là ngại để cho bọn họ lại đưa tới."

Nhìn cô nửa quỳ trên mặt đất sửa sang lại đồ đạc, Tùy Thanh Yến thấp giọng: "Đêm nay thị trưởng vì tôi làm tiệc tối hoan nghênh, cho nên không thể cùng em ăn cơm được."

"Được, anh đi đi..." Thời Nhiên ngẩng đầu đáp lại anh: "Một mình tôi ăn cơm hoàn toàn không thành vấn đề."

Tùy Thanh Yến nhìn cô, một lúc sau nhẹ nhàng cụp mắt mỉm cười, xoay người rời khỏi Châu An.

Thời Nhiên rốt cục kiểm kê xong, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lẩm bẩm tự tiện sắp xếp: "Tùy Thanh Yến là một người rất khó ăn, có thể để cho anh ấy mang về cho bạn bè và người nhà của anh ấy, coi như là đặc sản, cũng rất tốt."

Tiệc tối Tùy Thanh Yến tham gia là thị trưởng cố ý tổ chức cho anh, người được mời hầu như tất cả đều là người có tên có họ ở thành phố Đức Mạt, từ giáo sư đại học đến tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật, đại sảnh sáng ngời ăn uống linh đình, tiếng cười từng trận, yến hội nghiễm nhiên biến thành một nơi xã giao.

Anh từ trước đến nay không thích những xã giao này, nhưng không thể không tham gia, duy trì quan hệ xã giao tốt đẹp là nghĩa vụ của anh, anh phải chấp hành thật tốt.

Lúc tiễn đi không biết bao nhiêu người đến mời rượu, Châu An đi ra ngoài nhận thông tin vội vàng chạy tới, cúi người nói gì đó bên tai Tùy Thanh Yến. Mọi người ở đây đều biết Châu An là tâm phúc của Tùy Thanh Yến, thần sắc lo lắng chắc là đã xảy ra chuyện gì. Quả nhiên, Tùy Thanh Yến nghe xong đứng dậy, hơi áy náy nói phải xử lý một số chuyện cho nên phải xin lỗi, sau đó cùng Châu An bước chân vội vàng rời đi.

Châu An nhận được thông tin của Châu Việt, nói là kiểm tra đo lường đến lúc đó nhịp tim của Nhiên đột nhiên tăng nhanh dị thường, lo lắng trong phòng xảy ra chuyện gì, Châu An cũng không dám giấu diếm, lập tức thông báo cho Tùy Thanh Yến, hai người nhanh chóng chạy về khách sạn.

Tùy Thanh Yến đi vào phòng Thời Nhiên, một mảnh tối đen, snh tuần tra một vòng, đi vào bên trong, quả nhiên ở bên cửa sổ sát đất thấy được thân ảnh ngã trên mặt đất.

“Thời Nhiên!" Anh hoảng sợ, tiến lên ôm lấy cô từ dưới đất, quay đầu kêu một tiếng: “Châu Việt!”

Châu Việt mang theo dụng cụ xông vào, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể.

Cô giống như là ngủ bình thường mắt nhắm lại, nhưng gọi thế nào cũng gọi không tỉnh, trên mặt hiện lên vết đỏ ửng không bình thường, hô hấp dồn dập. Trong đầu Tùy Thanh Yến không thể khống chế nhớ tới năm năm trước anh cũng vô lực không thể cứu vãn mà ôm cô như vậy, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thậm chí thân thể cũng hơi run rẩy, không ngừng gọi tên cô, cố gắng đánh thức cô.

"Tại sao lại như vậy?" Giọng anh run lên: "Trước bữa tối không phải vẫn còn tốt sao?"

Châu Việt cũng lo lắng đến không chịu nổi, hắn gãi đầu: "Kết quả giám sát lúc trước của tôi giống nhau như đúc, ngoại trừ tim đập nhanh hơn, không có bất kỳ vấn đề sức khỏe nào, nhưng vẫn bất tỉnh."

Tùy Thanh Yến chú ý tới chai rượu đã uống một nửa.

Châu Việt cũng chú ý tới, lập tức đứng dậy: "Tôi lập tức đi phân tích thành phần rượu."

Tùy Thanh Yến cầm lấy bình rượu nhìn thoáng qua, đáy mắt nhiễm vài phần hàn ý: "Đem toàn bộ người bắt lại đây hết.”