Chương 11: Say rượu

Nửa giờ sau, tổng giám đốc "Tâm Mộng" mang theo nhân viên nghiên cứu phát triển cao cấp cùng chuyên gia y học tốt nhất toàn thành phố vội vã chạy tới khách sạn. Căn phòng của Thời Nhiên trong nháy mắt đã bị đám người chật ních vây quanh, Châu An lo lắng Tùy Thanh Yến mất khống chế cảm xúc khiến sự tình càng không thể vãn hồi, lặng lẽ thu súng anh đeo bên hông, giao cho Châu Việt bảo quản. Điều này nếu là chuyện thường ngày tuyệt đối không có khả năng xảy ra, Châu An còn chưa động thủ đã bị Tùy Thanh Yến phát hiện, nhưng hiện tại Tùy Thanh Yến vừa gặp phải vấn đề liền đánh mất lý trí, lúc này hoàn toàn không chú ý tới.

“Kiểm tra thành phần rượu rồi, không có vấn đề gì." Châu Việt đưa báo cáo cho Tùy Thanh Yến: “Bên trong cũng không có chất mà Thời Nhiên tiểu thư dị ứng.”

Một nhân viên nghiên cứu vây quanh giường đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Buổi tối Thời tiểu thư ăn gì?”

Châu Việt lập tức đọc ra thực đơn, thậm chí chính xác đến mức Thời Nhiên ăn bao nhiêu gram.

"Nhưng cô ấy không có tiền sử dị ứng", một người khác thì thầm: “Có phải một số thành phần trong thức ăn và rượu đã xảy ra phản ứng hóa học?"

“Điều đó không có khả năng.” Giám đốc nghiên cứu phát triển lập tức phủ định: "Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tất cả các phản ứng có thể xảy ra trong giai đoạn nghiên cứu phát triển trước, trên lý thuyết cho dù là ăn cùng cái gì, cũng sẽ không sinh ra bất kỳ chất nguy hại nào đối với cơ thể con người.”

Trưởng phòng nghiên cứu trầm tư: "Cô Thời Nhiên... có tiền sử về phương diện tinh thần không?”

Hô hấp của Tùy Thanh Yến đều đình trệ vài giây.

Nhìn Tùy Thanh Yến cả người đều không thể vận hành bình thường, Châu Việt vội vàng giải thích thay anh: "Năm năm trước cô ấy bị quấy nhiễu từ bên ngoài về phương diện tinh thần tương đối nghiêm trọng... dẫn đến tổn thất một phần trí nhớ, nhưng bản thân cô ấy cũng không biết.”

“Vấn đề là ở chỗ này. Đáng lẽ tôi nên nghĩ đến từ lâu rồi." Người nghiên cứu thở dài, như trút được gánh nặng, ngẩng đầu nhìn Tùy Thanh Yến: “Tùy tiên sinh, sản phẩm của chúng tôi có tác dụng lên phương diện tinh thần, bởi vậy người có tiền sử bệnh có liên quan đến tinh thần không thể dễ dàng uống, điểm này chúng tôi cũng đánh dấu ở vị trí chú trọng đến.”

Nếu đã tìm được nguyên nhân, vậy kế tiếp sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, một đám chuyên gia đâu vào đấy bắt đầu hành động. Tùy Thanh Yến tựa người vào tường như thoát lực, Châu An vội vàng đỡ lấy anh.

Châu Việt tự trách không chịu nổi: "Tổng chỉ huy, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là tôi cùng Thời Nhiên tiểu thư đi mua đồ, lại không nghĩ đến chuyện này, ngài đem tôi hủy đi ném về Việt An Châu đi.”

Tùy Thanh Yến che mắt không nói gì. Châu An đưa ra một ánh mắt trách cứ ý bảo Châu Việt đừng mở miệng đổ thêm dầu vào lửa nữa, Châu Việt đành phải cúi đầu, tinh thần sa sút đi qua một bên, thoạt nhìn thương tâm cực kỳ.

“Không thành vấn đề." Trưởng nghiên cứu thở phào nhẹ nhõm, mày nhíu chặt giãn ra: "Đoán chừng lập tức sẽ tỉnh, nhưng sẽ không hoàn toàn tỉnh táo, sẽ bị vây trong trạng thái say rượu, giống như người bình thường uống say, ngủ một giấc tỉnh lại là tốt rồi.”

Châu An đi lên phía trước: "Đêm nay thật sự là vất vả cho các vị, vô cùng cảm ơn.”

Châu An gọi bồi bàn khách sạn tới, đem tất cả mọi người đưa ra cửa tiễn, gian phòng dần dần trở nên trống trải an tĩnh hẳn lên.

“A..." Thời Nhiên mơ mơ màng màng trên giường mở mắt.

Tùy Thanh Yến đột nhiên bừng tỉnh, lập tức đi tới bên giường ngồi xuống, cầm tay cô, thanh âm đều có chút run rẩy: "Thời Nhiên."

Châu An tiễn người cuối cùng, kéo Châu Việt gần như chập mạch đi, đóng cửa lại.

Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Tùy Thanh Yến." Cô trừng mắt nhìn: "Sao anh lại ở đây?”

“Tôi..." Anh hiếm khi nói không thành lời, cổ họng như là có cái gì chặn lại.

"Anh thoạt nhìn thật khổ sở, có người bắt nạt anh sao?" Thời Nhiên ngồi dậy, sờ sờ mặt anh, lại sờ sờ mi tâm đang nhíu chặt của anh, giọng điệu mê man: "Đừng nhíu mày, khó coi lắm."

“Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng.

"Được rồi..." Thời Nhiên dịu dàng ôm lấy anh, vỗ nhẹ lưng anh, giống như dỗ trẻ con: "Không sao, đừng buồn."

Tùy Thanh Yến ôm chặt cô.

Thời Nhiên lại sờ tay anh: "Lạnh quá, có phải rất lạnh không?”

Cô hướng trong giường xê dịch, vỗ vỗ giường: "Mau tới, tôi che cho anh một cái."

Tùy Thanh Yến nhìn cô, không nói gì.

“Nghe lời. "Thời Nhiên lại vỗ vỗ giường: "Mau tới, nếu không tôi sẽ tức giận đó.”

Tùy Thanh Yến cởϊ áσ khoác tây trang, ngồi xuống bên cạnh cô.

Thời Nhiên ôm lấy anh, dùng chăn quấn lấy hai người, ghé vào tai anh nhẹ giọng: "Như vậy có phải ấm hơn một chút không?"

Anh cụp mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, hồi lâu, Thời Nhiên hỏi anh: "Tâm tình tốt hơn chút nào chưa? Còn khó chịu không?”

Tùy Thanh Yến sờ sờ mặt của cô, thấp giọng: "Cám ơn em.”

“Vậy là tốt rồi." Thời Nhiên ngửi ngửi cổ áo anh: “Anh uống rượu sao?”

Thanh âm Tùy Thanh Yến rất dịu dàng: "Có phải rất khó ngửi không?”

Cô lắc đầu: "Không khó ngửi, tôi cũng muốn uống rượu, có thể cho tôi nếm thử không?"

"Nơi này không có rượu, hơn nữa em đã say, không thể uống nữa."

Cô có chút nhụt chí, đầu nghiêng trên vai anh, dáng vẻ tức giận. Tùy Thanh Yến nghiêng đầu nhìn cô, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

Cô chớp chớp mắt: "Vì cái gì hôn tôi, anh có phải thích tôi hay không?"

“Ừm." Bờ môi anh thoáng có chút cong: “Rất thích.”

“Được rồi, vậy cho phép anh hôn nhiều thêm một chút.”

Tùy Thanh Yến dừng một chút: "Thời Nhiên, tôi nói rồi, tôi thật sự sẽ coi là thật."

Thời Nhiên làm nũng: "Không hôn thì thôi.”

Vừa dứt lời, Tùy Thanh Yến liền ôm mặt cô hôn xuống.

Môi anh rất lạnh, mang theo chút vội vàng, cắn cắn cánh môi cô từng chút một, mùi nước trái cây hơi tràn ngập giữa môi, Thời Nhiên nhịn không được đầu lưỡi liếʍ liếʍ, ngược lại bị anh chiếm lấy lưỡi, triền miên hôn càng sâu.

“A..." Cổ họng cô phát ra tiếng hừ mơ hồ, đầu lưỡi bị anh mυ"ŧ tới lui lui, giống như là người đói bụng rất lâu đang vội vàng thưởng thức món ngon gì đó. Đôi môi cô khẽ nhếch lên bị anh không kiêng nể gì xâm phạm tiến vào, ngay cả lưỡi cũng bị hôn đến tê dại.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tiếng nước bọt dính dính có vẻ môi lưỡi nóng bỏng triền miên đặc biệt rõ ràng vang dội, tiếng thở dốc vừa trầm vừa gấp của hai người đan xen cùng một chỗ, ngay cả bóng đêm cũng bị nhiễm vài phần ý tứ mập mờ.

“Ừmm... "Cô có chút không thở nổi, hơi dùng sức nhéo nhéo lỗ tai anh.

Tùy Thanh Yến mở mắt ra, thả nhẹ độ mạnh yếu, ôm lấy đầu lưỡi của cô dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, chậm rãi mài, đồng thời liếʍ mυ"ŧ làm một khối thịt mềm bị kéo vào lãnh vực của anh, Thời Nhiên vừa ngứa vừa tê, bị khıêυ khí©h mười phần ý vị tình sắc này làm cho đầu óc choáng váng, đợi đến khi anh cố ý đưa đầu lưỡi lên cô cũng ngoan ngoãn làm theo, mυ"ŧ liếʍ đến tiếng nước miếng chậc chậc rung động, khiến cho hô hấp Tùy Thanh Yến rối loạn mấy nhịp.

Nụ hôn dính dính triền miên kéo dài thật lâu, cho đến khi Nhiên cảm thấy cổ đều chua xót không thể không phát ra tiếng kháng nghị, lúc này anh mới lưu luyến buông cô ra, ôm cô ngồi lên đùi anh, để cho hai chân cô tách ra quỳ gối hai bên thân thể anh, ôm lấy cổ cô chống lên chóp mũi cô, như có như không chạm vào cánh môi cô.

Tùy Thanh Yến hơi thở dốc, đôi môi mỏng trải qua nụ hôn kịch liệt trở nên hồng nhuận, dính đầy một tầng thủy quang mỏng manh, đồng tử trước sau như một đen trầm thâm thúy giờ phút này phảng phất chứa đầy yên lặng lại nóng bỏng kịch liệt, là ánh mắt cô chưa từng thấy qua, nhưng nặng nề câu người cực kỳ.

Thời Nhiên nhỏ giọng thở dốc: "Anh thật biết hôn nha... Có phải có rất nhiều kinh nghiệm không?"

Tùy Thanh Yến cọ chóp mũi của cô, thanh âm có chút khàn: "Chúng ta trước kia, cùng nhau luyện tập qua rất nhiều lần."

Thời Nhiên có chút khó hiểu: "Chúng ta?”

“Đúng." Thanh âm anh rất nhẹ: "Chúng ta.”

Anh nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, còn có đầu lưỡi mềm mại như ẩn như hiện, nắm cằm cô nhịn không được lại hôn lên.

"Ừm... ô..." Thời Nhiên không ngừng thở gấp, lại bị kéo vào một vòng hôn sâu triền miên mới.

Triền miên dây dưa dần dần dừng lại, Thời Nhiên tiêu hao không ít thể lực, chôn ở đầu vai anh cực kỳ buồn ngủ, không ngừng cọ vào trong ngực anh.

Tùy Thanh Yến đè cô lại không cho cô động, thấp giọng ngữ khí hơi uy hϊếp ý tứ hàm xúc: "Cứ tiếp tục cọ tới lui thì em đêm nay đừng nghĩ tới việc ngủ."

Cô không hiểu, cho đến khi mông cọ vào một túi lớn phồng lên, cách vải vóc cũng có thể cảm nhận được vừa cứng vừa nóng, cô mới kịp phản ứng, nhỏ giọng "Ồ" một câu.

Tùy Thanh Yến ôm cô đặt lên giường nằm, đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô: "Ngủ đi."

Cô chống cự không được cơn buồn ngủ, mơ hồ nói: "Ngủ ngon.”

Anh chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, thì thầm chậm rãi và rõ ràng: "Anh yêu em, ngủ ngon."