Chương 12: Quán cà phê

Thời Nhiên tỉnh lại cảm thấy hơi đau đầu, như là đau nhức sau khi say rượu, mơ màng trướng trướng. Cô đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra, ánh mặt trời đồng loạt chiếu vào, trong nháy mắt rải đầy từng góc phòng, cô nheo mắt lại thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ một chút, cảm giác hôm nay tâm tình rất tốt.

Thật kỳ quái, chẳng lẽ là tác dụng của bình rượu trái cây tối hôm qua? Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, đáng tiếc là sau khi cô uống xong cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ hương vị rượu trái cây quả thật rất tuyệt vời, đầu lưỡi bây giờ giống như còn lưu lại hương vị ngọt ngào tươi mát.

Mãi cho đến khi lúc cô đánh răng mới ý thức được có chút không đúng, trước đây khi cô vừa tỉnh dậy vào buổi sáng sớm Châu Việt liền tới ân cần thăm hỏi, nhưng hôm nay máy truyền tin cư nhiên vẫn không có động tĩnh. Cô rửa mặt xong thay quần áo xong, chủ động gọi điện thoại cho Châu Việt.

Giọng nói bên kia lại là Châu An: "Chào buổi sáng Thời Nhiên tiếu thư.

“Chào buổi sáng." Cô suy nghĩ một chút: “Châu Việt có ở đây không? Sáng nay không nhận được thông tin của anh ấy, có chút kỳ quái.”

Châu An dừng lại một chút: "Châu Việt... Ách... ra ngoài thay tổng chỉ huy làm việc rồi.”

Thời Nhiên vốn cho rằng Châu Việt chỉ là quên hoặc là đi làm chuyện khác, nhưng phản ứng của Châu An ngược lại là đem hai chữ "Có biến" viết lên mặt.

Châu An thật sự là một người không biết nói dối, cô nghĩ thầm.

“Bữa sáng của cô lập tức được đưa đến, xin cô chờ một chút.”

Thời Nhiên lại hỏi: "Hôm nay Tùy Thanh Yến có ăn cùng tôi không?”

Đầu kia Châu An lại trầm mặc, sau đó gượng gạo trả lời: "Không, tổng chỉ huy ngài ấy...cùng Châu Việt đi ra ngoài làm việc rồi.”

Thời Nhiên không nói gì, quay đầu gọi vào máy truyền tin của Tùy Thanh Yến. Ngoài ý muốn chính là bên kia vang lên hồi lâu mới bắt máy, Tùy Thanh Yến thanh âm vừa xa vừa mơ hồ truyền đến, như là đang ở nơi nào đó ồn ào: "Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ ngon không?"

“Rất tốt." Thời Nhiên suy nghĩ một chút vẫn quyết định trực tiếp hỏi: “Châu Việt anh ấy... xảy ra chuyện gì sao?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

Thời Nhiên không muốn vạch trần lời nói dối vụng về của Châu An, trả lời: "Buổi sáng Châu Việt không có ở đây, cảm thấy có chút kỳ quái, hôm qua anh ấy đã nói với tôi sáng nay sẽ dùng phòng bếp của khách sạn để tôi thử thực đơn mới của anh ấy."

Đầu kia im lặng một lát, sau đó vang lên một tiếng cười khẽ: "Bữa sáng em ăn tạm một chút, Châu Việt cậu ấy có chút việc phải làm, tôi sẽ tận lực để cho cậu ấy đúng giờ trở về làm cơm trưa cho em.”

Thời Nhiên không tiện nói thêm gì nữa, nhưng cũng không cúp máy truyền tin, Tùy Thanh Yến bên kia cũng không cúp, hai người cứ như vậy ngầm hiểu mà trầm mặc, Thời Nhiên còn có thể nghe được tiếng gió ồn ào náo động bên kia.

“Vậy tôi cúp máy đây." Cô nói: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Tùy Thanh Yến và Châu Việt đều không ở khách sạn, Châu An dường như cũng vô cùng bận rộn, sau khi đưa bữa sáng thì không thấy bóng dáng, Thời Nhiên dạo qua một vòng trong phòng, mới phát hiện chai rượu trái cây cô mua ngày hôm qua đã không còn.

Thật sự là kỳ quái, cô nhíu mày. Cô tối hôm qua uống còn dư lại nhưng mà ngay cả chai đựng rượu cũng không thấy, chẳng lẽ là lúc cô ngủ người máy vệ sinh lấy đi?

Cô quyết định đi tìm người của khách sạn hỏi.

Thật ra ở trong phòng trực tiếp gọi là được, nhưng Thời Nhiên muốn thuận tiện đi dạo một vòng ở khách sạn, bởi vậy ăn mặc chỉnh tề ra cửa.

Khách sạn này là khách sạn xa hoa nhất trung tâm Đức Mạt Thành, tổng cộng có 83 tầng, Thời Nhiên và Tùy Thanh Yến đều ở trong phòng siêu xa hoa ở tầng 80, 3 tầng phía trên là phương tiện giải trí và nơi công cộng của khách sạn.

Cô nhìn giới thiệu của từng tầng, quyết định đến quán cà phê trên tầng cao nhất xem.

Quán cà phê tầng cao nhất của khách sạn là kiểu cửa sổ sát đất, ngồi ở bên cửa sổ có thể trực tiếp đem cảnh sắc trung tâm thành phố thu vào đáy mắt. Buổi sáng quán cà phê không có người, Thời Nhiên gọi một ly cà phê, tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, nhàn nhã thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.

Một tiếng vang nhỏ thu hút lực chú ý của cô, cô quay đầu nhìn lại, một cô gái cực kỳ xinh đẹp bưng cái chén, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn Thời Nhiên, đối với cô lộ ra một nụ cười. Thời Nhiên rất ít khi nhìn thấy người phụ nữ có khí chất tao nhã như vậy, mặc váy dài dệt kim màu nhạt, mái tóc dài màu nâu nhạt được tùy ý buộc sau đầu, lộ ra cổ trắng nõn. Mặt mày cong cong, làm cho người ta không hiểu sao sinh ra thiện cảm.

Thanh âm của cô gái cũng rất trong suốt, như là chảy xuôi dòng suối: "Xin hỏi nơi này có người ngồi không?”

"Không có, cô ngồi đi." Thời Nhiên nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bàn trống còn dư rất nhiều, không rõ cô gái này vì cái gì mà nhất định phải ngồi ở đối diện mình.

Người phụ nữ đặt ly xuống, động tác tao nhã ngồi xuống, nhìn ánh mắt quan sát bốn phía của Thời Nhiên, giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười với Thời Nhiên: "Tôi cố ý tới tìm cô."

Thời Nhiên nghi hoặc: "Cô biết tôi?”

Đôi mắt cô gái gợn sóng nhộn nhạo, nhìn cô mỉm cười: "Thời Nhiên, toàn bộ khách sạn mọi người đều biết cô."

Thời Nhiên quả thực hoài nghi lỗ tai mình: "Xin lỗi, cô nói cái gì?"

“Hi Lâm." Cô gái ưu nhã vươn tay đưa tới trước mặt cô: "Họ Kiều.”

Thời Nhiên bắt tay lại một chút, bức thiết muốn biết ý tứ trong lời nói vừa rồi của cô gái này, chưa kịp ngẫm nghĩ đến tên của cô gái: "Xin lỗi, cô vừa mới nói, toàn bộ khách sạn đều biết tôi, là có ý gì?"

Kiều Hi Lâm khuấy cà phê, có chút hơi kinh ngạc: “Hoá ra cô không biết sao? Tối hôm qua khách sạn thật đúng là náo nhiệt, cô bởi vì uống nhầm rượu trái cây Tâm Mộng dẫn đến hôn mê, Tùy Thanh Yến đem toàn bộ người của Tâm Mộng còn có chuyên gia y học của Đức Mạt thành đều bắt tới, thiếu điều còn muốn đem Đức Mạt thành lật tung lên.”

Cô gái ngữ khí miễn cưỡng: "Tôi hoài nghi nếu như cô không tỉnh lại, vậy hôm nay đầu đề tin tức đế quốc chính là Đức Mạt thành có vụ án chết người, tổng chỉ huy đại danh đế quốc bị phát hiện tự sát ở khách sạn gì đó."

Thời Nhiên giống như đang nghe chuyện xưa: "Tôi... tối qua hôn mê?"

“Ừ.” Cô gái lên tiếng: “Có điều nếu không phải chuyện này, tôi còn không biết, Tùy Thanh Yến quả nhiên thật sự muốn đem cô mang về Đế Đô."

Thời Nhiên cảm thấy câu nói của Kiều Hi Lâm khiến người ta khó hiểu hơn câu trước: "Xin lỗi tôi hơi loạn, có thể cần làm rõ một chút. Đầu tiên, làm sao cô biết chuyện xảy ra tối hôm qua, còn nữa tôi uống rượu trái cây hôn mê sao?"

Kiều Hi Lâm cười: "Tối qua ồn ào như vậy, muốn không biết cũng rất khó. Có điều, đa số mọi người chỉ biết là cô gái của Tùy Thanh Yến, không biết cụ thể là ai."

Ngay sau đó Thời Nhiên hỏi: "Nghe ngữ khí của cô, cô biết tôi sao?”

Cô mỉm cười: "Đương nhiên.”

Thời Nhiên cảm giác mình bắt được cái gì: "Là... năm năm trước sao?"

Kiều Hi Lâm không nói nữa, chỉ là bưng lên cà phê uống một ngụm, tán thưởng nói: "Cà phê này cũng không tệ lắm."

Thời Nhiên thấy Kiều Hi Lâm không muốn trả lời câu hỏi của mình, vì vậy lại hỏi: "Cô biết Tùy Thanh Yến sao?"

"Đương nhiên là biết, tôi vừa mới nói rồi, tôi họ Kiều." Đầu ngón tay trắng mịn của Kiều Hi Lâm chỉ điểm thiết bị liên kết trên cổ tay: "Ở Đế đô họ Kiều cũng không nhiều."

Thời Nhiên nhớ ra, chín đại quý tộc Đế Đô ngoại trừ họ Tùy, hình như còn có họ Kiều. Cho nên, hai người bọn họ hẳn là từng có quen biết?

"Cô không cần lo lắng, tôi đối với Tùy Thanh Yến loại đại thiếu gia tính tình nóng nảy lại là tên đàn ông xấu xa không có hứng thú." Kiều Hi Lâm nhìn Thời Nhiên: "Tôi là đặc biệt vì cô tới."

Thời Nhiên dừng lại.

"Tối hôm qua vừa nhận được tin tức, tôi liền từ Đế Đô bay tới," Kiều Hi Lâm thở dài: "Quá trình có chút quanh co, có điều cũng may vẫn đúng lúc gặp được cô."

Thời Nhiên nhìn cô: “Cô tới tìm tôi là vì cái gì?"

"Tối hôm qua Tùy Thanh Yến làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả tôi cũng nhận được tin tức, như vậy đám lão già Đế Đô kia khẳng định cũng biết, bọn họ hiện tại chắc là vừa khϊếp sợ lại nổi giận, dù sao bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, cô cư nhiên còn sống, hơn nữa lại còn về bên cạnh Tùy Thanh Yến."

"Tôi lần này tới là muốn nhắc nhở cô còn có Tùy Thanh Yến, kết quả còn chưa thấy được người của anh ấy, có điều không sao, nếu anh ấy tính toán mang cô trở về, vậy khẳng định là đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, nếu như lần này anh ấy không bảo vệ được cô, vậy anh ấy chết cũng tốt."

Thời Nhiên nhíu mày, bị lượng tin tức trong lời nói của Kiều Hi Lâm đánh sâu vào không biết làm thế nào.

“Được rồi, đừng cau mày như vây nữa.” Kiều Hi Lâm "Xì" một tiếng bật cười: "Dù sao thì cũng quên nó đi, hiện tại liền cho cô biết nhiều như vậy, Tùy Thanh Yến quay đầu khẳng định sẽ muốn đuổi gϊếŧ tôi."

Đại não của Thời Nhiên một mảnh hỗn loạn, cô muốn hỏi cái gì đó, nhưng càng hồi tưởng đầu càng đau, trong đầu kia đám sương mù cự tuyệt cô thăm dò, khép chặt lại giống như tấm màn sắt không thể mở ra được.

Kiều Hi Lâm đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, lắc lắc thiết bị: "Thêm thông tin liên lạc? Coi như là kết giao bạn bè.”

Thời Nhiên nhíu mày giảm bớt khó chịu, bất giác chậm rãi vươn tay ra, trong nháy mắt cúi đầu liền cảm giác trên cổ bị đeo thứ gì đó, như là kim loại, cực kỳ lạnh lẽo.

“Cái này..." Lời còn chưa dứt, cô liền phát giác ý thức của mình một trận hoảng hốt.

Lúc phục hồi tinh thần lại, cô ngẩng đầu đối diện với nụ cười của Kiều Hi Lâm: "Cô vừa mới có chút không thoải mái, không sao chứ?"

“Không..." Cô nhanh chóng điều chỉnh lại: "Cảm ơn đã quan tâm.”

Kiều Hi Lâm ngồi trở lại chỗ ngồi: "Tôi đến tìm cô là bởi vì tối qua tôi cũng được mời đi chữa trị cho cô. Tôi là chuyên gia tâm lý học, bình thường làm việc ở Đế Đô, gần đây vừa vặn đến Đức Mạt Thành giảng dạy. Đêm qua tình huống hỗn loạn chưa kịp nói cho cô biết, cô mất trí nhớ là do tinh thần của cô đã từng bị một ít quấy nhiễu, mà đêm qua rượu trái cây vừa vặn lại tác động lên thần phương diện tinh thần của cô."

Thời Nhiên có chút kinh ngạc: "Là như vậy...”

"Cho nên trước khi khôi phục trí nhớ, cô không nên đυ.ng vào các loại thuốc và thực phẩm có tác động vào tinh thần, chờ sau khi cô tới Đế Đô, có thể tới tìm tôi, tôi xem có thể giúp cô giải quyết vấn đề mất trí nhớ hay không."

Cô có chút kinh hỉ: "Thật sao? Rất cảm ơn cô.”

Kiều Hi Lâm gục đầu xuống, như là có trong nháy mắt chua xót, nhưng lại rất nhanh che dấu xuống: “Là điều nên làm.”

Hai người lại tùy ý hàn huyên một hồi, Kiều Hi Lâm liền rời đi. Thời Nhiên nhìn bóng lưng Kiều Hi Lâm rời đi, cảm thấy tâm tình có chút tốt. Có lẽ là cô năm năm này đều không có kết giao bạn bè, đột nhiên có một cái cô gái hướng tới cô biểu đạt ra thiện ý quan tâm, khiến cho cô cảm thấy có chút ấm áp.

Có điều, cô nhìn bóng lưng của Kiều Hi Lâm, đột nhiên nhớ tới, cô phải đi hỏi Tùy Thanh Yến một chút, cô tối hôm qua hôn mê đến tột cùng là tình huống gì.