Chương 16: Bữa tiệc

Bữa tiệc lần này không giống như trong tưởng tượng của Thời Nhiên. Cô vốn dĩ nghĩ rằng sẽ là một nơi theo kiểu vô cùng trang nghiêm, nhưng Tùy Thanh Yến nói nói rằng đây là bữa tiệc sinh nhật của con gái thị trưởng, thị trưởng sẽ chỉ xuất hiện lúc bắt đầu, sau đó sẽ để cho giới trẻ vui chơi hết mình.

“Vậy tại sao lại mời anh.” Thời Nhiên có chút nghi hoặc: “Anh quen biết với con gái của ông ấy sao?”

“Ông ấy nói con gái của ông ấy là người hâm mộ cuồng nhiệt của tôi.” Tùy Thanh Yến nói: “Hiếm khi tôi đến Đức Mạt Thành, trùng hợp gặp đúng sinh nhật của con gái ông ấy, nên ông ấy mong muốn tôi có thể xuất hiện, tặng cho con gái ông ấy một niềm vui bất ngờ.”

“Thì ra là như vậy.” Thời Nhiên trêu ghẹo nói: “Xem ra sức quyến rũ của anh rất lớn.”

Tùy Thanh Yến khẽ mỉm cười, cũng không trả lời lại.

Thời Nhiên cảm thấy từ sau khi anh rời khỏi phòng, thì càng trở nên kì lạ. Buổi sáng, anh vẫn cứ luôn nắm lấy tay cô, nhưng hiện tại thậm chí nói chuyện anh cũng không nói cùng cô.

Lẽ nào đã gặp phải chuyện gì đó không vui? Nhưng anh có phải quên mất hai người còn phải đang diễn kịch? Hôm nay luyện tập mất cả một ngày, chẳng nhẽ đến bước cuối lại thất bại, đó không phải là rất phiền phức sao?

Xe dừng lại tại một trang viên vô cùng đẹp.

Một người phục vụ tiến lên trước mở cửa, cúi đầu chào bọn họ, dẫn họ vào trong trang viên, hai người kề vai đi cùng nhau nhưng bầu không khí lại giống như hai người lạ.

Thời Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, đưa tay nắm lấy tay của anh.

Tùy Thanh Yến bước chân dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô, rồi lại nhìn hai tay đang nắm vào nhau của hai người.

Thời Nhiên chỉ đơn giản là cầm lấy khuỷu tay của anh, ra hiệu mà hỏi anh: “Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Anh rũ mắt xuống một lúc, sau đó cười nhẹ, lắc lắc đầu: “Không có gì”

Bữa tiệc diễn ra giống như Tùy Thanh Yến đã nói, thị trưởng nói vài câu khi bắt đầu sau đó liền rời đi, lúc sau thì trở thành bữa tiệc của những người trẻ. Âm thanh sôi động vang lên ầm ầm trong trang viên, nam nữ thân mật mà ôm lấy nhau đi đi lại lại, Thời Nhiên và Tùy Thanh Yến đi qua, nhìn thấy vài đôi nam nữ đang hôn nồng nhiệt trong bầu không khí náo nhiệt.

Sau khi gặp mặt nhân vật chính của bữa tiệc, đối phương hạnh phúc như sắp ngất đi, kéo Tùy Thanh Yến muốn chụp hình chung, Thời Nhiên cầm điện thoại chụp ảnh cho họ, cô gái xem đi xem lại vui đến mức như bay lên trời: “Cảm ơn anh chị, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Tùy Thanh Yến mỉm cười: “Cảm ơn”

Trông vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận lời chúc phúc của cô ấy.

Gặp xong chủ của bữa tiệc thì nhiệm vụ của bọn họ cũng xem như đã thành công, nhưng rời bữa tiệc quá sớm cũng không lịch sự, vì thế Thời Nhiên muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi một lát, tạm nghỉ một lát. Hai người trên đường tìm thấy góc nhỏ trong hoa viên, vừa ngồi xuống thì cô liền thả lỏng, buông ra cánh tay đang nắm lấy cánh tay của Tùy Thanh Yến.

Cô thở nhẹ một hơi: “Thật là mệt quá. Tôi rất sợ làm điều gì đó không đúng sẽ làm mất mặt anh.”

Gió đêm lành lạnh đi qua góc nhỏ lặng yên này, làm tán loạn những sợi tóc của cô, Tùy Thanh Yến giơ tay vén những sợi tóc ra đằng sau tai của cô, vô tình chạm nhẹ vào tai của cô, buổi chiều nơi đó bị hôn qua hình như vẫn còn lưu lại xúc cảm tê dại, cô không quen muốn tránh ra thì nghe thấy giọng nói nhẹ của anh: “Đừng cử động.”

“Sao vậy?”

“Có người.” Tùy Thanh Yến sắc mặt không đổi: “Còn nhớ lúc vừa nãy lúc nói chuyện xã giao có một người đàn ông rất kỳ lạ không?”

“Vẫn nhớ.” Thời Nhiên gật đầu: “Là người đàn ông nghi ngờ hai chúng ta đó sao?”

“Ừm.” Anh xoa xoa má của cô: “Hắn đang nhìn về bên này.”

Thời Nhiên không dám ngoảnh đầu lại, hỏi anh: “Hắn vì sao lại theo dõi chuyện riêng tư của anh chứ?”

“Luôn có người muốn bắt thóp tôi.” Anh thấp giọng nói: “Ở vị trí như này thì luôn cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Ồ…” Cô dừng lại một chút, nhỏ tiếng: “Vậy phải làm sao?”

“Chứng minh cho hắn xem.” Anh tiến lại gần cô, đôi mắt sâu đen nhanh nhìn vào cô, hai tay để trên má của cô, dường như đang đợi sự cho phép của cô.

Xa xa ánh đèn sáng rực rỡ chiếu đến mang theo chút âm thanh ồn ào mơ hồ, theo gió đêm lướt nhẹ nhàng trên từng cánh hoa nơi góc hoa viên, bầu không khí một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu đầu hạ mơ hồ. Thời Nhiên rũ mắt xuống, cảm thấy trái tim mình dường như chưa bao giờ đập nhanh như vậy.

Hai người kề sát nhau, cảm nhận được hơi thở của đối phương đang tồn tại trên trán mình, anh cực kỳ nhẫn nại, bàn tay chỉ để hờ trên má của cô, hai chiếc mũi chạm vào nhau, hơi thở ấm nóng như có như không quấn quanh môi cô, khiến cô cảm thấy cơ thể trở nóng lên. Cô rũ mắt xuống không dám nhìn vào anh, duỗi cánh tay để lên vai của anh, chậm rãi tiến lại gần và để lại trên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.

Giây tiếp theo, cô liền bị anh ôm từ ghế ngồi sang lên đùi của anh, bị anh hôn lên.

Thời Nhiên do dự một chút, rồi ôm lấy anh, nhắm hai mắt lại.

Kĩ năng hôn của Tùy Thanh Yến vô cùng tốt, tốt đến mức khiến cô cảm thấy không cách nào chống đỡ. Cô hình như hoàn toàn mất quyền kiểm soát, há miệng mặc cho anh tùy ý, môi lưỡi đều bị anh cuốn lấy liếʍ nhẹ lên, hôn đến mức khiến cô cảm thấy có chút thở không nổi, suy nghĩ càng ngày càng hỗn loạn.

Sao anh có thể làm được như vậy? Hơn nữa còn vô cùng thuần thục, dường như ngay cả cô thích được hôn ở đâu anh cũng đều biết rõ, luôn có thể khiến cô cảm thấy bị hôn đến mức trở nên mơ hồ, ngay cả môi lưỡi quấn mυ"ŧ nên làm như nào cũng đều không rõ, cả người cứ mơ mơ hồ hồ để anh cướp đoạt đi nụ hôn.

…...Nhưng anh có phải có rất nhiều kinh nghiệm?

Thời Nhiên không có cách nào có thể khống chế được suy nghĩ của mình. Người đàn ông đang tỉ mỉ chuyên chú mà hôn cô, có phải cũng từng hôn người phụ nữ khác như vậy?

Cô giống như bị đâm một cái, đột nhiên đẩy anh ra, Tùy Thanh Yến nhìn cô, trông mắt nồng đậm tình ý và mê đắm. Anh nghĩ rằng là do cô hít thở không thông, thế là vô cùng chu đáo mà để cô nghỉ ngơi một lát. Một lúc sau, nâng mặt cô lên, muốn tiến tới hôn nữa.

Thời Nhiên quay đầu sang một bên, im lặng cự tuyệt anh.

Lúc này anh mới ý thức được cảm xúc của cô có gì không đúng, giọng nói vô cùng trầm, còn mang theo một chút thở dốc sau nụ hôn kịch liệt: “Sao vậy?”

Cô có chút ảo não trước cảm xúc đột ngột này của mình, tùy tiện mà nói ra một lý do: “Người đã đi rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn qua, bóng người quả nhiên đã biến mất. Gió lạnh thổi tới làm tan đi không khí nóng bỏng làm người mặt đỏ tai hồng vừa rồi, khiến cho hai người đều từ từ hạ nhiệt. Anh rũ mắt xuống, dường như từ trong giấc mơ đột nhiên tỉnh lại, trầm mặc mà buông cô ra.

“Xin lỗi.” Anh thấp giọng mở miệng: “Là tôi quá đáng rồi.”

Lừa mình dối người tạo nên trò lừa gạt này, cuối cùng người trầm mê lại là bản thân anh.

Thời Nhiên bình phục lại hơi thở, đứng dậy: “Chúng ta trở về đi.”

“Được.” Anh cũng đứng dậy, giúp cô chỉnh lại váy: “Đi thôi.”

Đêm đến, Thời Nhiên nằm lên giường, ngón tay vô thức mà chạm vào môi của bản thân mình.

Mặc dù cô ở phương diện này có chút chậm tiêu, nhưng cũng chẳng phải là kẻ ngốc, vô cùng hiểu rõ tâm tình quái lạ của bản thân gần đây rốt cuộc là bởi vì cái gì.

Tùy Thanh Yến đối tốt với cô là đang để ý đến cô, khiến cô rung động, cô dường như chắc chắn là như vậy.

Nhưng vì sao? Bởi vì cô cứu anh nên anh muốn lấy thân báo đáp? Không thể nào.

Lẽ nào là vì đối với cô là yêu từ cái nhìn đầu tiên hoặc lâu ngày sinh tình? Như này càng không có khả năng. Thời Nhiên hiểu rõ tuy vẻ bề ngoài của mình tuy không tệ, nhưng tuyệt đối không thể đạt đến trình độ dựa vào nhan sắc có thể chinh phục được đàn ông. Hơn nữa dựa vào thân phận và tri thức của Tùy Thanh Yến, kiểu phụ nữ nào mà chưa gặp qua? Ngoài ra, hai người họ quen nhau thậm chí còn chưa đến một tháng.

Vậy rốt cuộc là vì sao? Dường như chỉ còn lại một cách giải thích. Vậy thì Tùy Thanh Yến chính là một người vô cùng đa tình, tán tỉnh cô chỉ vì hứng thú nhất thời, hoặc là trên đến đường đến Đế Đô muốn lấy cô làm để làm trò vui.

Nhưng tính cách của anh dường như không phải là người như vậy.

Nhưng mà kĩ thuật hôn của anh vừa nhìn là một người có kinh nghiệm vô cùng phong phú, điểm này làm sao có thể giải thích đây?

Thời Nhiên có chút buồn phiền không dứt, cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Cô phát hiện bản thân vậy mà vô cùng để ý, rốt cuộc là thái độ của Tùy Thanh Yến đối với cô là gì?

Giống như anh đang giăng một tấm lưới, rồi nhẹ nhàng từng chút mà bao bọc lấy cô. Đợi đến khi cô phản ứng lại, thì mình đã cuốn lại rồi.

Nhưng vẫn còn cơ hội. Thời Nhiên trong lòng nghĩ, trước khi hoàn toàn đánh mất bản thân, vẫn còn cơ hội thoát ra ngoài. Cô và Tùy Thanh Yến từ đầu chính là hai người không ở cùng một thế giới, căn bản không có khả năng ở bên nhau, nếu càng ngày càng đắm chìm sâu, đến cuối cùng người nhận tổn thương chính là bản thân cô.

Cô từ trước đến nay luôn lí trí, nhất định có thể làm được.