Chương 17: Tình ý

Châu Việt cảm thấy bầu không khí gần đây giữa tổng chỉ huy và Thời Nhiên ngày càng kỳ lạ. Kể từ ngày đóng giả làm người yêu, hai bên trở nên xa lạ hơn so với lần đầu gặp nhau, ăn uống trong im lặng, thậm chí một câu xã giao cũng không có. Tổng chỉ huy ánh mắt lộ ra tâm tình không tốt, Thời tiểu thư tâm tình cũng mấy vui vẻ, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm thấy vô cùng lo lắng trước bầu không khí nặng nề này.

Sau khi ăn cơm, cậu kéo Châu An sang một bên, hỏi: “Tiệc hôm đó xảy ra chuyện gì?”

Châu An lắc đầu: “Tôi không cùng hai người họ đi vào nên cũng không biết. Lúc đi ra, thì họ đã trở nên như vậy rồi.”

Châu Việt có chút lo lắng: “Làm sao bây giờ? Hay là chúng ta khai hết đi?”

Châu An không thể tin nhìn cậu: “Cậu điên à?”

Châu Việt trở nên mặt chau mày ủ, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì: “Cứ như này mãi cũng không được, tôi phải nghĩ ra biện pháp.”

Châu An nhìn cậu như gió biến mất trong hành lang, không khỏi thở dài.

Kể từ khi giả vờ là người yêu của nhau Thời Nhiên đã nghĩ ra lý do thích hợp để từ chối lời mời ăn cơm của Tùy Thanh Yến, cố gắng giảm dần tình cảm của cô dành cho anh bằng cách tránh tiếp xúc với anh. Nhưng cô lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể vừa nghĩ vừa tận lực né tránh cùng tiếp xúc ánh mắt với anh trong khi ăn, hoàn toàn coi anh như không khí.

Tùy Thanh Yến sau ngày hôm đó cũng nên trầm mặc, khiến bầu không khí trong bữa ăn ngày càng trở nên nặng nề đến mức khiến người khác hít thở không thông.

Buổi sáng, khi đang uống sữa, Châu Việt đột nhiên đưa ra đề nghị: “Thời tiểu thư, trước đây cô từng nói với tôi rằng cô rất hứng thú với phi hành khí của Đế Đô hiện nay. Đức Mạt Thành vừa đẹp là một trung tâm nghiên cứu quân sự, hơn nữa ở đây còn có một bảo tàng quân sự. Cô có muốn đi tham quan không?”

Thời Nhiên ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Tùy Thanh Yến, cô nhanh chóng tránh né, nhìn Châu Việt: “Thôi, sẽ làm phiền các anh.”

“Không phiền.” Châu Việt cố gắng thuyết phục cô: “Dù sao ở khách sạn cũng không có việc gì làm, cơ hội hiếm có như vậy, đi xem một lúc cũng không sao.”

Thời Nhiên cắn ly thủy tinh, có chút do dự. Cô thực sự rất muốn đi.

Châu Việt vội bổ sung: “Tổng chỉ huy buổi chiều rảnh rỗi, ngài ấy ở Đế quốc đứng thứ hai thì không ai dám đứng số 1 ở lĩnh vực này. Có ngài ấy đi cùng, kiến thức của cô ở lĩnh vực này sẽ tăng lên rất nhiều đấy.”

Tùy Thanh Yến liếc nhìn Châu Việt, người đang liều mạng nháy mắt với anh, lại liếc nhìn Thời Nhiên, chậm rãi nói: “Buổi chiều tôi rảnh, nếu em muốn đi, tôi sẽ đi cùng em.”

Cô cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới đáp: “Được, cảm ơn các anh.”

Lần cuối cùng vậy. Cô thầm nghĩ. Buổi chiều hôm nay sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.

Bảo tàng quân sự cũng chia thành nhiều khu vực, Tùy Thanh Yến chủ yếu đưa cô đi tham quan khu vực phi hành khí. Hôm nay là ngày thường, ở đây không có nhiều người, chỉ có thưa thớt những nhóm khách tham quan. Bởi vì có Tùy Thanh Yến ở đây, nên ngay cả hướng dẫn viên họ cũng không cần, hai người chỉ là sóng vai chậm rãi đi tới, tuy là đến tham quan nhưng cả hai đều có chút lơ đãng.

Thời Nhiên dừng lại trước một mô hình, tò mò hỏi: "Chiếc máy bay này hơi đặc biệt."

Tùy Thanh Yến nhìn một cái, nói: “Đây là tác phẩm do cha tôi thiết kế.”

Cô cúi xuống và nhìn thấy tấm biển ghi.

Nhà thiết kế: Kiều Doãn Xuyên. Viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Đế Đô.

Cha anh ấy họ Kiều? Đột nhiên cô lại nghĩ tới Kiều Hi Lâm, bọn họ có quan hệ họ hàng sao?

“Cha của anh không ngờ lại là viện sĩ của Đế Khoa viện đó.”

Tùy Thanh Yến giải thích: “Đúng vậy, nhưng ông ấy mất sớm, đây là một trong những bản vẽ thiết kế mà ông ấy để lại.”

Thời Nhiên vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Không sao đâu.” Anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Mọi chuyện đã qua rồi.”

Anh chợt thấy hứng thú với việc này nên đã giới thiệu với cô: “Ý tưởng thiết kế ban đầu của chiếc máy bay này là có thể bay êm ái trong bão mà không bị cản trở nên hình dáng của nó hơi đặc biệt. Loại máy bay nhỏ có trọng lượng nhẹ và rất dễ bị cuốn đi trong gió to, do vậy, ông ấy đã thử trên rất nhiều vật liệu, nhưng không thành công.”

Thời Nhiên chăm chú nghe đến mức không chú ý tới lúc này có một cặp tình nhân tới xem, tình cờ nghe được lời giải thích của Tùy Thanh Yến.

“Mô hình này được khôi phục dựa trên bản vẽ cuối cùng của ông ấy. Tuy chỉ là một nửa thành phẩm nhưng nó có những ý tưởng hoàn toàn mới về sức mạnh, vật liệu,... Thật đáng tiếc là không thể tiếp tục nghiên cứu, nếu không…”

Cô gái bên cạnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tùy Thanh Yến, điều này khiến chàng trai có chút bất mãn, lớn tiếng ngắt lời: “Đừng nghe anh ta nói lung tung.”

Thời Nhiên nhìn sang cậu ta.

“Ý tưởng của Kiều Doãn Xuyên căn bản không khả thi chút nào." Chàng trai đẩy kính lên: "Nghe nói phòng thí nghiệm máy bay của Đế Khoa viện đã tiếp quản bản thảo thiết kế của Kiều Doãn Xuyên sau khi ông ta qua đời, nhưng rất nhiều trong số đó đã thất bại. Nếu ý tưởng của ông ấy có thể thực hiện được thì hơn hai mươi năm sau vẫn chỉ là cái mô hình. Theo như tôi nghĩ, ý tưởng này hoàn toàn là chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích, Kiều Doãn Xuyên được mệnh danh là thiên tài trong lĩnh vực máy bay, tất cả là do ông ta nổi tiếng sớm, và danh tiếng của của ông ta cũng chỉ là hư danh.”

Ánh mắt Tùy Thanh Yến càng lạnh lẽo xuống.

Hắn lại liếc nhìn Tùy Thanh Yến, có chút ngạo mạn: “Một người ngoài ngành giả vờ hiểu những thứ này để ra oai với những thiếu nữ, người trong ngành chỉ cần nhìn qua là hiểu rõ rồi.”

“Nhưng hai mươi năm qua rồi những người khác cũng chẳng làm ra được sao?” Thời Nhiên không cần suy nghĩ vặn lại: “Ông ấy có thể vẽ và đưa ra ý tưởng, đây đã là một cống hiến to lớn rồi. Các cậu có bao giờ nghĩ tới, làm ra không được không phải tại vấn đề từ ý tưởng của ông ấy, mà là những người kế tục không đạt đến được trình độ như ông ấy, không giải thích được ý tưởng của ông ấy sao?”

“Cô!” Chàng trai nói có chút gấp gáp: “Nói như vậy dường như cô hiểu biết rất rõ. Tôi đang theo học chuyên ngành động lực học tại Đế Khoa viện. Còn cô? Có thể nói cho tôi biết cô đang học tại trường nào? Giao lưu một chút đi?”

“Học tại Đế Khoa viện là giỏi lắm sao?” Thời Nhiên không thèm để ý: “Không phải cũng giống như tôi, chỉ có thể đứng trong bảo tàng nhìn tác phẩm của người khác sao? Khi nào mà tác phẩm của cậu có đủ tư cách đặt ở đây để người khác triển lãm, hướng trước mặt mọi người giới thiệu nói ra là tên cậu, chứ không phải là cậu theo học trường nào, thế mới là tài giỏi.”

Thời Nhiên cãi lại một chút cũng không sai. Cô cảm thấy ưu điểm của mình là suy nghĩ linh hoạt, dù là mặc cả trong trung tâm thương mại hay tranh chấp ven đường, chỉ cần là cô có lý, cô chưa bao giờ thua cuộc và luôn có thể khiến đối phương không nói được gì.

Mặt anh chàng đỏ bừng khi tức giận, bạn gái cậu ta vỗ nhẹ và thì thầm: “Đừng có tức giận nữa.”

Cậu ta như tìm được cớ để bùng nổ trong giây lát: “Bạn gái của người ta thì đứng ra bảo vệ cho bạn trai. Cô chẳng những không nói giúp tôi, lại còn quay lại nói tôi sao? Có phải cô đã nhìn trúng gương mặt của hắn rồi đúng không?”

Cô gái bị sự tức giận của cậu ta làm cho sợ hãi, Thời Nhiên không nhịn được nữa: “Tôi giúp bạn trai mình bởi vì anh ấy xứng đáng và anh ấy còn rất xuất sắc. Tôi không thể chịu được việc người khác vô cớ hạ thấp anh ấy. Ngược lại, cậu mới là loại người chưa động tới để tùy tiện phát tiết sự tức giận, gào rú lên với bạn gái, vậy vì sao phải bảo vệ loại người như cậu? Cô ấy yêu đương với cậu, tôi cảm thấy thật sự là sai lầm.”

Lời nói của cô vang vọng trong phòng triển lãm rộng lớn, cách đó không xa có một số người đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Thiếu niên mặt đỏ bừng, cơ mặt đều co giật, nghiến răng nghiến lợi, lại muốn phản bác gì đó tiếp thì nhân viên phòng triển lãm vội vàng đi tới, nhìn Tùy Thanh Yến: “Tổng chỉ huy, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không có gì.” Tùy Thanh Yến đút hai tay vào túi quần, cũng không quan tâm lắm: “Chỉ là một chút tranh cãi nhỏ, chỉ là cùng thảo luận về chuyên ngành với một bạn sinh viên ở Đế Khoa viện thôi.”

“Tổng chỉ huy?” Chàng trai thất kinh: “Tổng chỉ huy trẻ nhất của Đế quốc? Là người đã thiết kế ra những chiến hạm tiên tiến nhất của Đế quốc?”

“Thật trùng hợp.” Tùy Thanh Yến khẽ mỉm cười: "Con tàu mà cậu vừa nói tới được xây dựng dựa trên bản vẽ mà Kiều Doãn Xuyên để lại."

Thiếu niên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ đến không nói được lời nào, Thời Nhiên nghi ngờ cậu ta cứ vậy mà hết tức giận.

Nhân viên đã kịp thời kéo cậu ta ra, cậu ta thuận thế giả vờ ngất xỉu và để nhân viên đưa cậu ta rời khỏi hiện trường. Bạn gái anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bạn trai rồi nhìn Thời Nhiên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Thời Nhiên cười nói: "Nhưng cô phải suy nghĩ kỹ càng, một người con trai như vậy, tôi thấy thật không xứng đáng.”

Cô ấy có chút không biết làm thế nào, cười khổ đáp: “Tôi hiểu rồi.” Nói xong cô ấy quay người lại, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Thời Nhiên thở phào, nhưng còn chưa kịp nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì người phía sau đột nhiên kéo cô ôm vào trong lòng.

“Tùy…” Cô còn chưa nói hết câu, Tùy Thanh Yến đã hôn xuống, hoàn toàn không để ý tới việc họ vẫn đang ở nơi công cộng. Cô mất cảnh giác trước nụ hôn bất ngờ, theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng thay vào đó anh lại ôm cô chặt hơn, như thể muốn khảm cô vào trong xương tủy của anh. Nụ hôn vô cùng mãnh liệt và kéo dài, nếu không phải cô từ đầu đến cuối luôn ngậm chặt răng, thì Tùy Thanh Yến có lẽ sẽ lập tức đưa lưỡi vào trong, cùng cô hôn nhau say đắm ở đây sẽ là tiêu đề nóng nhất vào ngày mai.

Cô có chút mơ hồ, bị hôn đến mức hơi thở không thông, không biết lúc này có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ, lỡ như bị chụp ảnh thì sao? Tùy Thanh Yến này điên rồi hả?

May mắn thay, cảm xúc kích động của anh nhanh chóng dịu xuống, hơi thở gấp gáp, đồng thời cũng thả lỏng vòng tay đang ôm chặt lấy cô. Thời Nhiên nhân cơ hội đẩy anh ra, dùng mu bàn tay lau môi, cảm giác môi mình như tê dại vì nụ hôn của anh, vừa tức giận vừa xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Anh!”

Anh nặng nề mà nhìn cô, trong đáy mắt dâng lên từng cỗ cảm xúc mãnh liệt mà cô không hiểu được.

Cô mất trí nhớ, thậm chí cô còn đang tức giận với anh. Anh tự nhắc nhở mình trong lòng.

Nhưng cô vẫn chiến đấu hết mình để bảo vệ anh, bảo vệ người cha mà anh kính trọng nhất, khẳng định mọi thứ về anh một cách vô điều kiện, luôn luôn đứng về phía anh.

Bóng người trước mặt dần dần trùng lặp với bóng dáng của năm năm trước, khiến tim anh đập dữ dội không thể kiểm soát.

Một khi đã được yêu một cách vô cùng nồng nhiệt, đó thì giống như một cơn nghiện không bao giờ có thể bỏ được.

Năm năm qua, anh đã trải qua biết bao đau đớn, bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu ký ức đau buồn đọng lại trong lòng, giờ phút này tất cả dường như đã bị gió thổi bay đi. Chỉ cần cô còn ở trước mặt anh, chỉ cần anh có thể ôm cô thật chặt, anh cảm thấy mình không còn là một cái xác biết đi mà là một là một bản thân hoàn chỉnh nhất.

“Thời Nhiên.” Anh đứng trước mô hình máy bay của cha mình, chăm chú nhìn xuống mắt cô, như thể trên đời này trong mắt anh chỉ có cô, từ đầu cho đến cuối, ánh mắt anh cũng chỉ muốn chứa một mình cô.

“Anh yêu em.”