Chương 18: Sự thật

Thời Nhiên cảm thấy Tùy Thanh Yến hôm nay cực kỳ khác thường, khác thường ở một mức độ nhất định. Vừa lên xe cô đã bị áp đảo ở ghế sau xe, thậm chí ghế trước Châu An và Châu Việt còn đang ngồi, anh liền khẩn cấp cúi người hôn cô, như là muốn phát tiết tình yêu tràn ngập không chỗ nào để đi của anh.

Cô vốn là muốn lúc buổi chiều cùng anh ngả bài nói rõ ràng, kết quả bị anh như vậy làm cho suy nghĩ cũng hỗn loạn lên, trong đầu đều là câu anh vừa mới nói "Anh yêu em", bị hôn đến dính dính mở miệng nói: "Bọn họ... Đang nhìn..."

Cô giống như còn nghe được tiếng cảm thán hưng phấn của Châu Việt, làm cho da mặt mỏng như cô hận không thể đào một cái lỗ chui vào.

Tay phải Tùy Thanh Yến đã chạm vào vạt áo sơ mi của cô, nghe vậy hơi thở không ổn định mở miệng về phía trước, giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn: "Nên làm như thế nào còn muốn tôi dạy? Nhìn nữa thì cút xuống.”

Quá khác thường! Đây căn bản không giống như Tùy Thanh Yến bình thường có thể nói ra được, anh chưa từng dùng loại ngữ khí này với Châu An Châu Việt.

Thời Nhiên liếc nhìn chỗ ngồi trước mắt, Châu An Châu Việt lại giống như không có một chút cảm giác khó chịu nào khi bị phát hỏa, ngược lại hai người đều vui vẻ vô cùng. Châu An đưa tay ấn nút tấm che lên, Châu Việt nháy mắt với cô, làm khẩu hình, Thời Nhiên không kịp phân biệt được cậu nói gì, đã bị Tùy Thanh Yến hôn lại. Tấm màn che nâng lên hoàn toàn che khuất tầm mắt trước sau, xe khởi động bắt đầu chạy.

Cô mơ hồ nghĩ, chẳng lẽ bọn họ thích bị mắng sao?

Nhưng rất nhanh cô cũng không có cách nào suy nghĩ nhiều, bởi vì ngón tay của Tùy Thanh Yến theo eo của cô hướng lên trên sờ, chạm đến viền nội y, lại vòng đến sau lưng cô định cởi nút cài khuy của nội y.

Chuông báo động trong đầu cô vang lên, vội vàng đè tay anh lại: "Anh muốn làm gì?”

Đối diện với ánh mắt có chút kinh hoảng của cô, lúc này anh mới từ trong trạng thái bị tình yêu mãnh liệt làm hôn mê đầu óc chậm rãi tỉnh táo lại. Thu tay về, cúi người ôm lấy cô: "... Xin lỗi.”

Thanh âm Thời Nhiên rất thấp: "Hôm nay anh thật khác thường.”

“Anh rất tỉnh táo." Anh vùi đầu vào vai cô: "Anh nói đều là sự thật. Anh yêu em.”

Cô lại một lần nữa bị lời thổ lộ trắng trợn này khiến cho bất ngờ không kịp đề phòng, nội tâm dâng lên cảm xúc rối loạn, có mừng rỡ, lại có mờ mịt. Cảm xúc hỗn loạn đập vào ngực cô, khiến cô không nhịn được hỏi: "Tại sao? Chúng ta quen nhau chưa tới một tháng.”

Tùy Thanh Yến ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên bắt đầu cởi thắt lưng của mình.

Thời Nhiên hoảng sợ: "Anh lại muốn làm gì! Không được đùa giỡn lưu manh!”

Tùy Thanh Yến dưới ánh mắt chăm chú của cô cởi thắt lưng quần, lại vén áo sơ mi lên lộ ra cái bụng rắn chắc rõ ràng. Thời Nhiên che mắt không chịu nhìn, lại bị anh mạnh mẽ đẩy tay ra. Cô vẫn nhắm mắt không chịu mở, chợt nghe thấy Tùy Thanh Yến nói: "Mở mắt, nhìn anh một chút.”

Tim của cô nhảy ra khỏi cổ họng, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới được, vừa tò mò vừa thẹn thùng chậm rãi mở mắt, theo động tác của anh thấy được bụng dưới của anh. Bụng dưới bên trái của anh gần thắt lưng quần, quả nhiên có một hình xăm. Thời Nhiên quả thực khó có thể tưởng tượng, loại đại thiếu gia từ nhỏ tiếp nhận giáo huấn lễ nghi quý tộc như anh, trên người lại có thứ này.

Anh kéo quần xuống, lộ ra hình xăm rõ ràng hoàn chỉnh. Lúc này mới nhận ra, đó là chữ viết hai chữ "Thời Nhiên".

Đó là tên cô.

Cái lực xung kích này đối với cô không thua gì năm năm trước lúc cô tỉnh lại, phát hiện mình cái gì cũng không nhớ ra cái loại cảm giác khϊếp sợ kia.

Cô lại nhớ tới chữ "Nhiên" bị sờ đến tróc sơn trên tay vịn ghế chỉ huy, nhớ tới ánh mắt thâm trầm của anh từ lần đầu tiên nhìn thấy mình, cảm giác được giống như có thứ gì đó đang muốn thở ra, từ trong lòng mơ hồ tràn đến bên môi cô, cô chỉ cần mở miệng, là có thể đem đáp án kia nói ra.

"Chúng ta ở bên nhau, năm năm trước..." Tùy Thanh Yến thay cô mở miệng, thanh âm rất nhẹ: “Cực kì yêu nhau."

Cô chậm rãi chớp mắt, trong ánh mắt một mảnh mờ mịt, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện nói không nên lời, môi run rẩy.

Anh sửa sang lại quần áo, cúi người ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên má cô: "Không sao, đừng có áp lực."

Cô chậm lại thật lâu, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: "Tại sao...?”

Tại sao lâu như vậy mới nói cho cô biết? Tại sao năm năm sau mới đến tìm cô?

Anh ôm chặt cô, thấp giọng: "Xin lỗi. Là anh không tốt.”

Cô ý thức được nước mắt của mình không hề báo trước mà tràn ra bên ngoài, cô hoàn toàn khắc chế chúng không được, như là cảm xúc sâu trong nội tâm liên tục phóng thích, ngăn thế nào cũng ngăn không được.

Tùy Thanh Yến đưa tay lau nước mắt của cô, lại hôn lên mắt cô, dịu dàng dỗ dành cô: "Đừng khóc, khó chịu thì đánh anh mắng anh, em muốn thế nào cũng được, đừng khóc, được không?"

Thời Nhiên chôn vào trong lòng anh, toàn bộ nước mắt cọ vào áo sơ mi của anh, làm cho chiếc áo sơ mi màu đen loang ra một mảng màu tối lớn.

Không ai biết năm năm qua cô đã sống như thế nào. Ký ức hoàn toàn trống rỗng, cảm giác không ai hỏi thăm không ai quan tâm, cả người không có quá khứ, cũng không nhìn thấy tương lai, cô thậm chí cảm thấy mình giống như một cỗ máy, chỉ vì tồn tại mà sống sót. Mà hiện tại, có người đột nhiên xuất hiện, trêu chọc cô làm cho cô động tâm, sau đó nói cho cô biết, bọn họ đã từng là người yêu thân mật khăng khít.

Những khoảng thời gian mà cô hoàn toàn không nhớ ra, chính bản thân cô không hề hay biết, tất cả đều bị chôn vùi trong ký ức. Mặc cho cô cố gắng thế nào cũng không cách nào đào móc quá khứ, giờ phút này giống như bị vạch trần khăn che mặt thần bí ra.

Cô không biết nên đối mặt như thế nào, cô thậm chí không biết mình đã chuẩn bị xong chưa.

Một đường về tới khách sạn, Thời Nhiên trực tiếp bị Tùy Thanh Yến ôm vào phòng của anh. Cô còn chưa từ trong cảm xúc vừa rồi bình tĩnh lại, cúi đầu tâm tình sa sút, Tùy Thanh Yến ôm cô vào trong ngực dịu dàng trấn an, thanh âm vừa nhẹ vừa thấp, như là lời tâm tình chỉ thì thầm bên tai cô.

“Khá hơn chút nào chưa?”

Cô rầu rĩ "Ừ" một tiếng.

“Có điều gì muốn hỏi anh không?”

“Có rất nhiều." Cô cúi đầu: “Nhưng em không biết bắt đầu từ đâu.”

Cô là ai? Tại sao chúng ta lại ở bên nhau? Tại sao cô lại mất trí nhớ? Tại sao cô lại sống ở Hách Thành năm năm không ai hỏi thăm? Liên tiếp nghi hoặc làm cho cô cảm thấy không thở nổi, đầu cũng bắt đầu đau đớn, đại não cố gắng mà muốn bắt lấy ký ức quá khứ, đáng tiếc nơi đó giống như là một khối sương mù, làm cho cô có gọi như thế nào cũng gọi không ra.

"Đừng miễn cưỡng bản thân..." Anh dán lên trán cô: "Sau khi trở về Đế Đô tất cả sẽ nhớ ra, đợi thêm một thời gian nữa được không?"

"Tại sao bây giờ anh mới nói cho em biết?", Thời Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao không nói rõ ràng ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?"

Anh đưa tay nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau dán cùng một chỗ: "Anh không muốn dùng cái này bắt ép ràng buộc em, anh hy vọng chờ em một lần nữa yêu anh."

“Anh vốn đã định giấu em cho đến khi tới Đế Đố.” Anh ôm chặt cô: “Nhưng anh phát hiện anh nhịn không được, anh không có cách nào tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng của em đối với anh, không có cách nào nghe em nói em đối với anh không có tình cảm."

"Hôm nay ở viện bảo tàng, em bảo vệ anh, còn có cha anh, anh rất vui vẻ." Anh hôn lên trán cô: "Nhiên Nhiên, em thích anh, đúng không?"

Thời Nhiên rất muốn nói không có, nhưng cô phát hiện cô không có cách nào mà nói ra miệng, nhỏ giọng trả lời: "Chỉ có một chút."

“Vậy là đủ rồi.” Anh cúi đầu đi tìm môi cô, không mang theo ý vị tìиɧ ɖu͙© chậm rãi hôn vài cái, lúc mở miệng lại thanh âm đã mang theo chút ý cười: "Chỉ có một chút anh cũng rất vui vẻ."

Thời Nhiên tựa vào vai anh, ngón tay vô thức nghịch nghịch cúc áo anh: "Năm năm này... anh từng có người khác sao?"

Sẽ cô đơn vì cô không ở bên cạnh sao? Anh sẽ đi tìm người khác chỉ vì muốn có thêm tình yêu?

“Không có.” Anh trả lời rất dứt khoát: "Trong đầu anh, trong lòng, ngoại trừ em không có người khác, từ đầu đến cuối."

“Ừ." Cô đáp một tiếng, trên mặt vẫn không có phản ứng gì, nhưng đáy lòng lại chậm rãi chảy ra một tia ngọt ngào khó hiểu.

"Vậy tại sao năm năm rồi anh mới đến tìm em?"

Anh dừng một chút: "Lời giải thích này tương đối phức tạp, anh không phải không muốn, mà là anh không có biện pháp, năm năm trước, sau khi em gặp chuyện không may đã bị giấu đi, người cứu em không chịu nói cho anh biết em ở đâu."

“Gặp chuyện không may? Mất trí nhớ sao?”

“Ừm.” Anh như là nhớ tới chuyện gì không tốt, thanh âm cũng thấp lên: "Mất trí nhớ, sau đó tử vong."

Thời Nhiên có chút kinh ngạc, nghĩ thầm mình còn sống rất tốt, sao lại chết? Nhưng nhìn thấy biểu cảm Tùy Thanh Yến lại không giống như là đang làm bộ, vì vậy thử thăm dò hỏi: "Là xảy ra sự cố gì sao? Sau đó em được cứu?”

Anh trầm mặc, xem như là trả lời.

Thời Nhiên chưa từng thấy qua loại biểu cảm này của Tùy Thanh Yến, xem ra năm năm trước sự cố đối với anh đả kích khẳng định rất lớn. Nhưng cô một chút ấn tượng cũng không có, cũng không biết nên như thế nào nói tiếp, muốn hỏi tiếp rồi lại cảm thấy đầu bắt đầu đau.

"Vậy anh kể cho em nghe chuyện trước đây của chúng ta đi," cô chuyển đề tài: "Ví dụ như chúng ta quen nhau như thế nào? Như thế nào lại ở bên nhau?"

“Được.” Anh chậm rãi cười rộ lên: "Nhưng chuyện này nói ra rất dài dòng, chúng ta phải ăn cơm tối trước, buổi tối anh từ từ kể cho em nghe, được không?"