Chương 3: Ngân hàng

Sau khi về đến nhà, cô vào phòng ngủ nhìn thoáng qua. Người đàn ông vẫn duy trì tư thế tựa vào giường, cúi đầu nghiêm túc đọc một quyển sách, tư thái tao nhã, Thời Nhiên nhận ra đó là sách cô đặt ở đầu giường trước khi ngủ, là tiểu thuyết tình yêu vô bổ không não dùng để gϊếŧ thời gian.

Thấy cô trở về, người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra nụ cười: "Hoan nghênh trở về.”

Cô giả vờ ho khan hai tiếng, rút quyển sách kia ra khỏi tay anh, ném vào trong ngăn kéo, nói sang chuyện khác: "Liên lạc với người nhà bạn bè của anh chưa?”

Anh chậm rãi: "Bọn họ đang trên đường tới, hơn nữa vết thương của tôi cũng chưa khỏi, không tiện đi tàu xe mệt nhọc, bọn họ sợ lưu lại di chứng gì, hy vọng tôi có thể ở chỗ em dưỡng cho tốt rồi mới đi."

Thời Nhiên há hốc môi, nghĩ thầm, lấy gia tộc và tiền tài của anh, cho dù không thể lập tức quay về Đế Đô thì chuyển tới khách sạn trung tâm thành phố hưởng thụ cuộc sống thượng đẳng cũng quá dư dả đi.

“Điều kiện nơi này của tôi rất không tốt." Thời Nhiên mở thuốc hạ sốt ra, rót một ly nước ở đầu giường đưa cho anh, cố gắng ám chỉ: "Anh cũng thấy đấy, điều kiện sống vô cùng đơn sơ, giường cũng chỉ có một cái. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân, có thể, ừm, không có cách nào có thể cho anh trải nghiệm tốt.”

“Không sao, tôi rất thích nơi này." Ngữ khí anh nghe vô cùng ôn hòa: "Trong tài khoản của tôi còn một ít tiền, nếu Thời tiểu thư không ngại, có thể đến ngân hàng Đế Đô rút ra, tùy em chi xài.”

Thời Nhiên không lên tiếng.

Người đàn ông tiếp tục mở miệng, thanh âm thấp xuống, ngữ khí mềm nhũn: "Như Thời tiểu thư thấy, tình huống hiện tại tôi gặp phải tương đối phức tạp, xin thứ lỗi cho tôi không thể cùng em khai báo toàn bộ chi tiết, nhưng tôi đúng là ở vào một hoàn cảnh tương đối nguy nan. Trước khi các bạn bè của tôi tới, tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa tôi bị thương tương đối nặng, thật sự là không có biện pháp..."

Thanh âm của anh càng ngày càng thấp, thậm chí còn ho khan hai tiếng.

Thời Nhiên nhìn thần sắc bệnh tình của anh, khuôn mặt và môi tái nhợt như cũ, thở dài: "Quên đi, cứ ở đây đi. Cứu đều đã cứu rồi. Đợi lát nữa đem tài khoản của anh uỷ quyền cho tôi, tôi đi rút tiền.”

Thời Nhiên dễ dàng mềm lòng, nhưng cô cũng không phải thánh mẫu mà vô tư dâng hiến.

Cô từ phòng khách lấy túi lớn chứa đồ vừa mới mua, từng món từng món lấy ra: "Cái này là vừa mới mua cho anh hai bộ quần áo, tôi cũng không biết anh mặc size bao nhiêu, nên cùng nhân viên cửa hàng so sánh, dùng mắt đo một chút, chắc anh sẽ mặc vừa, cái này là một ít thuốc do người máy y tế đề cử, mặt trên có hướng dẫn cách uống, anh nhớ uống đúng giờ, cái này là một ít đồ dùng sinh hoạt, anh xem có cái gì cần thì lấy ra dùng..."

Làm việc tận tâm, ổn thỏa, đâu vào đấy. Là đánh giá của đồng nghiệp Thời Nhiên về cô.

Cô đem đồ đạc đều đặt ở tủ đầu giường, nhìn anh: "Còn có vấn đề khác sao?"

Người đàn ông trầm ngâm: "Em... đối với tất cả mọi người đều chu đáo như vậy sao?"

"Cũng không hẳn, tôi không có nhiều tinh lực như vậy." Cô đứng lên: "Tôi đã quen hoặc là không làm, muốn làm thì phải làm cho tốt. Nếu tôi đã quyết định cứu anh, vậy thì chuyện tốt phải làm đến cùng."

Xen vào việc của người khác không phải phong cách của Thời Nhiên, nhưng nếu cô đã xen vào, thì không thể để cho mình của lúc trước phải hối hận.

“Anh ngủ một lát đi. Vừa uống thuốc hạ sốt chắc sẽ hơi buồn ngủ, chờ đến lúc cơm tối sẽ gọi anh." Cô đi tới bên cửa sổ, đóng rèm cửa sổ lại: “Mơ đẹp.”

Buổi chiều Thời Nhiên xem ti vi, ngủ gật trên sô pha, bị quản gia đánh thức, chuẩn bị nấu chút cơm. Thường ngày ngày nghỉ của cô bình thường là tùy tiện chuẩn bị chút đồ ăn, nhưng hiện tại trong nhà có một bệnh nhân thì không thể quá tùy tiện, phải để cho anh ăn chút đồ có dinh dưỡng, nhanh dưỡng tốt sớm một chút thì sẽ nhanh rời đi.

Ăn cơm xong phát hiện cách giờ cơm còn có chút thời gian, cô đem đồ ăn giữ ấm, quyết định ra ngoài đi ngân hàng Đế Đô một chuyến. Người đàn ông trước khi đi ngủ đã đưa cho cô tài khoản và ủy quyền, cô không phải làm từ thiện, cô phải đi rút chút tiền.

Cô đi làm trên đường rất nhiều lần đi qua ngân hàng Đế Đô, nhưng một lần cũng chưa từng bước chân vào, bởi vì tiền gửi ngân hàng của cô quá ít không đạt tới ngưỡng cửa của ngân hàng Đế Đô, mỗi ngày chỉ có thể nhìn cửa lớn hoa lệ sau đó yên lặng tính toán chính mình còn phải làm việc bao nhiêu năm mới có thể có tư cách vào cửa.

Cửa ngân hàng Đế Đô là người máy tiếp khách, cần đăng ký thân phận trước mới có thể vào, Thời Nhiên quét nhận dạng thân phận. Thân phận của cô chỉ tồn tại trong hệ thống Hách Thành, là trước đó bỏ ra rất nhiều tiền cho người có cách làm ở chợ đen, tạm thời xem như có thân phận cư dân Hách Thành, nhưng ở trung tâm thông tin nhân khẩu Đế Đô, vẫn không có tên của cô.

"Thời Nhiên tiểu thư, hoan nghênh cô đi vào chi nhánh ngân hàng Đế Đô Hách Thành, xin hỏi cô hôm nay cần làm nghiệp vụ gì?"

Cô âm thầm quan sát xung quanh một chút, gạch men đá cẩm thạch được lau sạch không nhiễm một hạt bụi, chiếu rọi bóng người đi tới đi lui, giữa nóc nhà cao treo đèn chùm quý giá, âm nhạc nhẹ nhàng giống như nước chảy nhẹ nhàng chảy xuôi trong không khí.

Người trong ngân hàng cũng không nhiều, nhân viên công tác mặc chính phục màu đen đi qua đi lại, nhưng đều đi lại vững vàng cực kỳ khéo léo, đưa khách hàng đến từng khu vực nhỏ dùng thảm thực vật tự nhiên ngăn cách, tất cả giao dịch viên đều là nhẹ giọng nhỏ nhẹ.

“Tôi đến rút ít tiền.”

Khuôn mặt của robot nhấp nháy vài lần và một ký tự nhập nhanh chóng xuất hiện trên màn hình: "Vui lòng xác định tài khoản của bạn."

Thời Nhiên nhập vào một chuỗi số, sau đó lại quét chip thân phận của mình.

Màn hình hiển thị nhận dạng, sau đó người máy mở miệng: "Xin chờ một chút.”

Thời Nhiên ngồi trên sô pha, có chút thận trọng, dù sao cô cũng tới rút tiền của người khác, luôn có một loại cảm giác mất tự nhiên.

Không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã, người mặc chính phục màu đen đi tới bên cạnh cô, mặt mang áy náy cúi đầu: "Xin lỗi, Thời tiểu thư, để cô đợi lâu, mời đến bên này."

Thời Nhiên đuổi theo, dọc theo đường đi nghe được nhân viên công tác không ngừng xin lỗi: "Thật sự vô cùng xin lỗi, bởi vì trên danh nghĩa cô không có tài khoản, cho nên hệ thống căn cứ vào thông tin cá nhân của cô mà đưa ra trình tự phán đoán, dẫn đến chúng tôi không thể kịp thời chú ý đến cô, cung cấp dịch vụ cho cô, là sơ suất của chúng tôi, hy vọng cô có thể tha thứ cho chúng tôi.”

Thời Nhiên mỉm cười: "Không sao, chỉ là tới rút chút tiền mà thôi." Quả nhiên, ngân hàng sẽ căn cứ vào thông tin thân phận của người tới mà tiến hành chiêu đãi ở mức độ khác nhau, Thời Nhiên là một người bình thường, cũng không được coi trọng, ngược lại sau khi nhập vào tài khoản của anh, thái độ của ngân hàng đối với cô sinh ra chuyển biến 180 độ.

Cô đi theo lên lầu, đi vào một căn phòng, một người đàn ông trung niên tươi cười hòa ái nhiệt tình chào đón: "Chào Thời tiểu thư, tôi là người phụ trách chi nhánh ngân hàng Đế Đô Hách Thành, tôi là Đạt Khắc."

“Chào anh." Cô mỉm cười lễ phép.

Đạt Khắc tiếp khách ngồi xuống, sau đó người phụ vụ đưa tới một đống điểm tâm tinh xảo làm cho người ta hoa cả mắt, đồ ngọt, còn có rượu vang cùng trà. Thời Nhiên đối mặt với sự nhiệt tình của người phụ trách không tiện từ chối, ăn mấy miếng tượng trưng.

Sau một hồi hàn huyên, Đạt Khắc mở miệng: "Xin hỏi Thời tiểu thư lần này muốn làm nghiệp vụ gì?"

“Rút tiền.”

“Được. Xin hỏi cô muốn rút bao nhiêu?”

“Hai nghìn." Thời Nhiên tính toán trong lòng, ít nhất có thể dùng nửa tháng.

“Hai nghìn... Hai nghìn vạn đúng không? Tôi lập tức cho người đi chuẩn bị.”

Thời Nhiên chưa từng nghe qua con số lớn như vậy, kinh ngạc: "Là hai nghìn tệ, không phải hai nghìn vạn, tôi không cần nhiều như vậy."

Đạt Khắc cũng vẻ mặt kinh ngạc, nhưng dù sao cũng đã từng thấy sóng to gió lớn, rất nhanh trấn định lại: "Tôi hiểu rồi.”

Thời Nhiên còn bị "hai nghìn vạn" kia nện chưa tỉnh ngộ, thuận miệng hỏi một câu: “Tôi có thể xem số dư trong tài khoản này là bao nhiêu không?"

Đạt Khắc cho cô xem màn hình: "Thật xin lỗi, toàn bộ tài sản của tài khoản này chúng tôi cũng không có cách nào xem toàn bộ, bởi vì vượt qua hạn mức cao nhất của chi nhánh, cụ thể số lượng cô có thể cần đi cùng với tổng ngân hàng Đế Đô xác nhận một chút."

Thời Nhiên nhìn chuỗi số không đếm được kia có chút choáng váng hoa mắt: "Số tiền này... Tôi có thể rút hết một lần không?"

“Không thành vấn đề." Đạt Khắc trả lời rất dứt khoát: "Tài khoản của cô được trao toàn bộ quyền hạn, có thể tùy ý lấy, chỉ là cô muốn lấy có thể phải cho chúng tôi một chút thời gian, số tiền quá lớn chúng tôi cũng phải chuẩn bị một chút.”

Thời Nhiên trầm mặc, trong nháy mắt cô nảy sinh kích động muốn rút tiền chạy trốn.

Nếu như nói, cô cứu một người đàn ông xa lạ, hơn nữa lại yên tâm để anh một mình ở nhà cô, tạo thành uy hϊếp đe dọa đối với tài sản cá nhân của cô, là một quyết định không quá lý trí của cô. Mà người này lại thoải mái như vậy, đem toàn bộ quyền hạn tài khoản ngân hàng tư nhân có nhiều tiền như vậy đưa cho cô, tuyệt đối là điên rồi. Anh không sợ cô ngầm chiếm toàn bộ tài sản của anh sao? Hay là quan niệm tiền bạc của người giàu đều rất mỏng manh? Tiền trong này mua cả Hách Thành cũng dư dả quá đi chứ?

Thời Nhiên bắt đầu thay anh đau lòng vì tiền.

Lúc trở về anh còn đang ngủ, trong phòng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ vững vàng, cô nhấn màn hình nói: "Quản gia, gọi khách rời giường."

Căn phòng sáng đèn, đồng thời bắt đầu phát nhạc, thanh âm của quản gia vang lên: "Bây giờ là 6 giờ 12 phút chiều, nhiệt độ 27 độ, ngài nên rời giường..."

Khi Thời Nhiên đứng ở cửa, nhìn người đàn ông trên giường cau mày mơ màng mở mắt.

“Quản gia, báo nhiệt độ cơ thể.”

"Nhiệt độ cơ thể của khách là 37,1 độ và đã trở lại mức bình thường".

Xem ra là hạ sốt rồi. Thời Nhiên gõ gõ vách tường để thu hút sự chú ý của anh: "Đến giờ ăn cơm rồi.”

Cô bưng thức ăn tới cho anh, có chút khẩn trương quan sát thần thái của anh.

Anh bắt được tầm mắt của cô, thấp giọng hỏi: "Vì sao nhìn tôi suốt vậy?"

Thời Nhiên ngượng ngùng nói là bởi vì tài nấu nướng của mình quá kém, sợ vị thiếu gia quý tộc này ghét bỏ, vì thế đổi cách nói uyển chuyển: "Nếu như anh ăn không quen, tôi có thể đến nhà hàng giúp anh đặt cơm."

Anh cong cong khóe môi, giọng nói ôn hòa: "Không cần, tôi không kén ăn, cơm em làm rất ngon.”

Coi như cũng tạm được, có lẽ không được nuông chiều từ bé.

Thời Nhiên nhìn anh ăn cơm, lại mở miệng: "Tôi vừa mới đi rút tiền, cuối cùng rút một vạn, báo với anh một chút."

Cô nghĩ, nhiều tiền như vậy coi như là báo đáp của anh rồi.

Anh dừng một chút: "Chỉ có một vạn?”

"Anh nếu như có suy nghĩ cho tôi nhiều hơn tôi cũng sẽ không để ý, có điều chờ anh khỏe hơn rồi hãy nói." Chính mình tự lấy tiền so với người khác cho là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau, Thời Nhiên cứu người hoàn toàn là xuất phát từ thiện lương, cô sẽ không đem cái này làm uy hϊếp để lấy tiền, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ cự tuyệt thành ý cảm ơn của người khác.

Chờ anh ăn xong, Thời Nhiên lấy bát đi, đi đến cửa phòng lại như nhớ ra cái gì dừng bước: "Cái kia --"

“Thanh Yến." Người đàn ông mở miệng: "Tên của tôi, em vẫn chưa hỏi qua tôi.”

Cô nghiêng đầu: "Tùy Thanh Yến?”

Anh hiếm khi lộ ra thần sắc ngoài ý muốn: "Em biết tôi họ Tùy?”

“Cổ tay áo ban đầu của anh có hoa văn, tôi tìm kiếm một chút." Cô thở dài: "Đây cũng là nguyên nhân tôi vẫn không muốn hỏi thân phận của anh, giai cấp các anh, biết quá nhiều đối với tôi mà nói không có lợi.”

“Không cần lo lắng." Anh khẽ mỉm cười, đáy mắt đen kịt chuyển động mơ hồ: “Tôi cam đoan với em, em sẽ không bị bất cứ tổn thương gì.”