Chương 4: Thân phận

Công việc của Thời Nhiên vô cùng bận rộn, thường là tám chín giờ ra ngoài, chín mươi giờ mới có thể về nhà, căn bản không rảnh bận tâm tới Tùy Thanh Yến. Có điều cũng may khả năng khôi phục của anh rất nhanh, không tới hai ngày là có thể tự do xuống giường đi lại, cho nên Thời Nhiên tiết kiệm không ít phiền toái.

Một ngày nọ, cô về nhà và thấy anh đang ngồi trên ghế sofa để robot y tế thay băng gạc cho anh. Anh hơi khom lưng, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp nửa người trên lộ ra rõ ràng xinh đẹp, bình thường lúc mặc quần áo hoàn toàn không nhìn ra, dáng người anh quả nhiên rắn chắc như vậy.

“A - - " Anh đột nhiên hít một hơi.

"Có chuyện gì vậy?" Thời Nhiên bỏ túi xách đi tới.

Anh cụp mắt cười cười: "Không sao, người máy có chút vụng về.”

Thời Nhiên nhìn vết thương dữ tợn, nhận lấy băng gạc từ cánh tay robot: "Để tôi.”

Trải qua vài ngày ở chung, Thời Nhiên cảm thấy vị đại thiếu gia này tính cách rất tốt, giáo dưỡng tốt khí chất cũng tốt, không gây cho cô thêm phiền toái. Mặc dù hai người nam nữ khác biệt, lại là cùng ở dưới một mái hiên, nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì xấu hổ, điểm này làm cho Thời Nhiên rất là hài lòng, không khỏi đối với anh sinh ra vài phần thiện cảm.

“Tôi có thể xuống tay không nhẹ không nặng, đau thì nói cho tôi biết." Cô nửa quỳ trên sô pha, cúi đầu quấn băng gạc cho anh. Vết thương ở ngực của anh, để quấn chính xác hơn, cô không thể không ghé sát lại nhìn, cũng bởi vậy, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt trở nên cực gần, gần như đến trình độ hai má kề nhau.

Mái tóc dài của cô rũ xuống, rơi trên vai anh, có chút ngứa ngáy. Anh hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy lông mi dài khẽ run của cô, ánh mắt chuyên chú, hai má trắng nõn mềm mại, còn có đôi môi hơi nhếch lên.

Tùy Thanh Yến cụp mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó ung dung thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Cô làm việc luôn luôn chuyên chú chăm chú, tâm không tạp niệm, không hề chú ý tới bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ. Bởi vì sợ anh đau, cho nên hết sức chăm chú, động tác xuống tay rất nhẹ. Đợi đến khi kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy được chưa?"

Sau một lúc lâu, Tùy Thanh Yến nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó bổ sung: "Cảm ơn em.”

“Không sao, tôi đi tắm đây, anh đi ngủ sớm một chút." Thời Nhiên đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tùy Thanh Yến mặc quần áo vào, nhìn người máy chữa bệnh ngồi xổm trong góc tựa hồ có chút tủi thân, cúi đầu cười một tiếng.

Bởi vì trong nhà chỉ có một gian phòng ngủ một cái giường, cho nên Thời Nhiên vẫn luôn để Tùy Thanh Yến ngủ trong phòng ngủ, tự mình đem sô pha trong phòng khách mở ra làm giường cũng có thể chấp nhận một chút, dù sao cô da dày thịt dày, ngủ chỗ nào cũng đều có thể ngủ rất ngon. Lúc vừa mới bắt đầu Tùy Thanh Yến không nói gì, nhưng hai ngày nay anh đề nghị Thời Nhiên dọn về phòng, anh đến ngủ sô pha.

Tất nhiên là cô không đồng ý. Tùy Thanh Yến mắt thấy dường như cũng sắp khỏe trở lại, sớm kết thúc sớm rời đi, cô cũng không muốn lại xảy ra thêm sự cố gì nữa, hơn nữa cô mấy ngày nay cũng thành thói quen, ngủ thêm vài ngày nữa cũng không phải chuyện lớn.

“Nhà của tôi, tôi quyết định." Thái độ của Thời Nhiên cứng rắn.

“Được rồi." Tùy Thanh Yến thở dài, tạm thời khuất phục.

Mấy ngày nay công ty tiếp một khách hàng lớn, lượng công việc đột nhiên tăng nhiều, Thời Nhiên và hai đồng nghiệp một người nghỉ phép một người khác đi công tác, ông chủ lòng dạ hiểm độc không chịu thuê thêm người, cô bận rộn chân không chạm đất, thường xuyên về đến nhà là ngã đầu liền ngủ. Chỉ là cô thần kỳ phát hiện, sau khi tỉnh lại sẽ nằm trên giường chứ không phải trên sô pha.

Tùy Thanh Yến tỏ vẻ vô tội: "Em ngủ mơ vào phòng nhất định đòi phải lên giường ngủ, tôi đành phải dọn ra sô pha nhường giường cho em.”

Thời Nhiên có chút hồ nghi, nhưng nghĩ tới Tùy Thanh Yến cũng không có lý do gì lừa gạt cô, chỉ có thể cho rằng chính mình cực kỳ mệt mỏi, thân thể tuân theo bản năng nhiều năm chủ động tìm kiếm giường của mình để lý giải.

Bởi vì ngày mai là ngày nghỉ, cô muốn xử lý xong công việc sau đó ở nhà ngủ ngon một ngày, bởi vậy hôm nay Thời Nhiên vẫn làm việc đến rạng sáng, ngồi trên chuyến xe đầu tiên của giao thông đường sắt lảo đảo về đến nhà. Ánh sáng ở phía đông bắt đầu lóe lên, nắng sớm nhu hòa chiếu trên mặt đất, cô cố gắng chống đỡ thân thể, về đến nhà liền ngã xuống sô pha.

Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, Tùy Thanh Yến mặc một thân quần áo màu đen ở nhà đi ra, nhìn người ngủ say trên sô pha, nhẹ nhàng thở dài.

Anh cúi người, chạm vào má cô, nhẹ giọng gọi: "Thời Nhiên.”

Thời Nhiên không hề hay biết.

Anh đỡ nửa người trên của cô tựa vào vai mình, đưa tay ôm cô, đo eo cô một chút, nhịn không được ôm cô chặt hơn một chút, thấp giọng nói: "Gầy đi nhiều rồi.”

Anh giơ tay chạm vào gương mặt cô, cảm nhận được hơi thở phập phồng và nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô, nhắm mắt lại.

Anh phát hiện tay mình thậm chí còn run rẩy.

Thật tốt, không phải đang nằm mơ.

Anh cúi đầu, dùng khóe môi nhẹ nhàng cọ cọ trán cô, thấy cô vẫn ngủ say không có phản ứng, nhẹ nhàng hôn môi cô.

Khắc chế, nhẹ nhàng, bao hàm nhớ nhung cùng tình yêu mà hôn xuống.

“Anh sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa.”

Một giấc ngủ này của Thời Nhiên vô cùng ngon, chính là lúc tỉnh lại cô phát hiện mình lại nằm ở trên giường. Lúc cô rửa mặt xong đi tới phòng khách, phát hiện ngoại trừ Tùy Thanh Yến còn có thêm hai người, Tùy Thanh Yến ngồi trên sô pha, bọn họ đứng ngay sau lưng anh, đồng phục thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, hoàn toàn là khí chất của sĩ quan.

“Hai người là...”

“Chào Thời Nhiên tiểu thư." Hai người quay lại, đồng loạt chào cô, một người trầm ổn mở miệng: "Tôi là Châu An, là sĩ quan phụ tá đi theo tổng chỉ huy.”

Người kia theo sát sau nói: "Tôi là Châu Việt, là quản gia sinh hoạt cá nhân và sức khỏe cá nhân của tổng chỉ huy.”

Thời Nhiên bị trận thế đồng loạt dọa sợ, gật đầu: "Ách, tổng chỉ huy...?”

“Là tôi." Tùy Thanh Yến từ trên sô pha đứng lên, mỉm cười với cô: "Chính thức tự giới thiệu một chút, tôi là Tùy Thanh Yến, là tổng chỉ huy quân đoàn đế quốc.”

Trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi sau đó, Thời Nhiên bị lượng thông tin khổng lồ làm cho đầu óc choáng váng, một hồi cô nhìn Tùy Thanh Yến, một hồi lại xem tư liệu trên thiết bị liên kết, lại nhìn Châu An Châu Việt, cho ra một kết luận: Cô biết lai lịch của anh không nhỏ, không ngờ lai lịch lại không nhỏ như vậy.

Năm nay hai mươi sáu tuổi... Xuất thân quý tộc đế quốc... Gia nhập quân đoàn đế quốc chỉ năm năm đã trở thành tổng chỉ huy trẻ tuổi nhất trong lịch sử... Một tháng trước vừa mới đánh một trận thắng lợi hại...

Cô đóng lại biểu hiện của mình, nhìn về phía Tùy Thanh Yến:

"Tình huống này tôi hiểu, cho nên các người bây giờ là muốn rời đi đúng không?"

Tùy Thanh Yến gật đầu: "Đúng, chiến hạm quân đội đang chờ tôi, tối mai sẽ cất cánh.”

“À." Thời Nhiên cũng gật đầu: "Rất tốt, vậy chúc các anh lên đường bình an, cảm ơn các anh đã cống hiến cho đế quốc.”

Châu Việt đứng sau Tùy Thanh Yến biểu tình thay đổi, lấy khuỷu tay đυ.ng đυ.ng Châu An.

Châu An ho nhẹ một tiếng, mở miệng: "Là như vậy Thời Nhiên tiểu thư. Đầu tiên là cảm tạ cô đã cứu tổng chỉ huy, tôi thay mặt toàn bộ quân đoàn biểu đạt lòng biết ơn chân thành nhất với cô. Trong khoảng thời gian này cũng là dưới sự chăm sóc cẩn thận của cô, tổng chỉ huy mới có thể nhanh chóng khôi phục. Nếu có thể, chúng tôi muốn biểu thị thành ý hết khả năng của chúng tôi với cô một chút.”

Thời Nhiên trầm tư một chút: "Ý của anh là?”

"Em muốn gì?" Tùy Thanh Yến mỉm cười nhìn về phía cô, anh thay quân phục cả người cao ngất sắc bén, khí chất cao ngạo nhìn không sót gì.

Thời Nhiên nghĩ nghĩ: "Cái gì cũng có thể sao?"

Ý cười bên môi Tùy Thanh Yến càng sâu: "Cái gì cũng được. Tiền, quyền, chỉ cần em muốn.”

“Kể cả người cũng có thể." Châu Việt nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.

Châu An cảnh cáo nhìn Châu Việt một cái.

Thời Nhiên không chú ý tới khúc nhạc đệm này, trong đầu cô đã có ý nghĩ tạm thời: "Vậy tôi không khách khí. Nếu như có thể, hy vọng các người có thể giúp tôi tạo ra thông tin thân phận cư dân hợp pháp của đế quốc."

Cô tiếp tục giải thích: "Tình huống của tôi tương đối phức tạp... Tôi cũng không muốn ở lại Hách Thành, anh cũng thấy đấy, an ninh nơi này rất loạn, tôi là một cô gái độc thân nhất định phải lo lắng đề phòng sinh tồn. Tôi trước đây từng có kế hoạch di cư đến thành phố khác, nhưng thông tin nhân khẩu của tôi cũng không ở trong kho của đế quốc, không tính là công dân hợp pháp của đế quốc, cho nên không có biện pháp nào được tiếp nhận. Nếu như các người có thể trợ giúp tôi, cho tôi một thân phận, vậy tôi có thể đến thành phố có an ninh tốt hơn tiếp tục sống."

Đây là một cơ hội tuyệt vời, Thời Nhiên nghĩ. Tùy Thanh Yến lai lịch lớn như vậy, chuyện này đối với anh mà nói hẳn là một bữa ăn sáng, cô nói không chừng có thể thừa dịp cơ hội này vĩnh viễn thoát khỏi thân phận dân đen ở chui, theo đuổi cuộc sống tốt hơn.

"Châu An, toàn đế quốc an ninh tốt nhất, mức sống tốt nhất thành thị là nơi nào?"

Châu An vừa định trả lời thì bị Châu Việt kịp thời cắt ngang: "Báo cáo quan chỉ huy, là Đế Đô.”

"Ừm." Tùy Thanh Yến lên tiếng, nhìn ánh mắt của cô, như là đang phát ra lời mời: "Đế Đô thế nào?"

Thời Nhiên bị ánh mắt xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên: "... Đế Đô?”

“Đúng. Tới Đế Đô sinh sống." Tùy Thanh Yến mỉm cười: "Chỉ cần em qua đó, những thứ khác giao cho tôi giải quyết.”

Đề nghị này quá mức làm cho người ta động tâm, Thời Nhiên thật sự chịu đựng đủ cuộc sống ở Hách Thành, có thể dọn đến Đế Đô là lựa chọn tốt nhất. Nhưng cô vẫn có chút do dự, ngay cả chính cô cũng không rõ do dự này đến tột cùng là từ đâu mà đến.

Tận dụng thời cơ, Thời Nhiên. Cô cắn răng hạ quyết tâm trong lòng: "Được, vậy thì Đế Đô.”

Tùy Thanh Yến điều tra tin tức, tiện tay lật xem, không chút để ý hỏi: "Thời tiểu thư định khi nào thì xuất phát?"

"Nếu có thể, đương nhiên là nhanh nhất có thể, nhưng trước tiên tôi phải nghĩ cách mua vé máy bay..." Cô không có thông tin về cư dân, còn phải đi chợ đen mua vé máy bay với giá cao.

Châu Việt thò đầu ra: "Thời Nhiên tiểu thư, chiến hạm của chúng tôi không cần vé.”

Cô nhìn Châu Việt, lại nhìn Tùy Thanh Yến: "Các anh cũng đi Đế Đô sao?”

Tùy Thanh Yến không mở miệng, Châu An chủ động trả lời: "Đúng vậy, kế hoạch của chúng tôi là từ Hách Thành cất cánh trở lại Đế Đô, tổng chỉ huy phải trở về nhận khen thưởng của đế quốc.”

Thuận tiện đi ké một chút hình như cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều chuyện. Trong lòng Thời Nhiên có tính toán nhỏ.

Thấy cô sắp dao động, Tùy Thanh Yến không nhanh không chậm mở miệng: "Chuyến bay thẳng từ Hách Thành đến Đế Đô rất ít, phần lớn đều phải đi Tư Đan chuyển máy bay. Nhưng gần đây có thành viên hoàng thất đi Tư Đan nghỉ mát, cho nên chính phủ tăng cường kiểm tra thân phận người vào thành, người nào khả nghi sẽ trực tiếp bị bắt đưa cho bộ phận an ninh của đế quốc."

Điều này cũng có nghĩa là, trước khi cô không có thân phận cư dân, cô không thể một mình đi Đế Đô.

Sự do dự cuối cùng của Thời Nhiên hoàn toàn bị đập nát: "Vậy, tôi đi cùng các anh?”

Tùy Thanh Yến mỉm cười: "Rất hoan nghênh.”

Lúc rời khỏi nhà Thời Nhiên, Châu Việt nhìn Châu An: "Cậu vừa rồi có phải muốn trả lời, Stan là nơi thích hợp nhất để ở?"

Châu An gật đầu, thở dài: "Là tôi không kịp phản ứng.”

Châu Việt thần thần bí bí vỗ vỗ vai Châu An: "Cái này cũng không trách cậu, nếu không phải tôi thấy tổng chỉ huy đang xem xét bất động sản Đế Đô của anh ấy, tôi cũng không nghĩ tới điểm này. Tổng chỉ huy không hổ là tổng chỉ huy, tôi còn đang tự hỏi tìm ai giúp Thời Nhiên tiểu thư giải quyết thông tin thân phận để thuận tiện, ngài ấy liên tiếp đều sắp xếp ổn thoả.”

Châu An như có điều suy nghĩ: "Trở về phải phục bàn.”

[phục bàn: Là từ ngữ trong môn cờ (cờ vây; cờ tướng..), sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ; qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu; suy nghĩ các nước đi; ưu điểm; nhược điểm; tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự. Ở cuộc sống từ này mang nghĩa là nhìn lại, tổng hợp lại các kinh nghiệm từ quá khứ hoặc đơn thuần chỉ là suy nghĩ về trước đây.

Châu Việt không kịp phản ứng: "Hả?"

"Mô phỏng một chút nếu như Thời Nhiên tiểu thư có câu trả lời khác, vậy tôi nên trả lời như thế nào mới có thể trợ giúp tổng chỉ huy đạt được mục đích." Châu An nghiêm túc suy nghĩ: "Lần sau tuyệt không thể kéo chân tổng chỉ huy."

Châu Việt: "..."