Chương 5: Rời đi

Từ khi Thời Nhiên hồi phục lại trí nhớ tới nay, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi Hách Thành. Chiến hạm bay lên không, cất cánh, cô nhìn đường phố và kiến trúc quen thuộc từng chút một nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn không thấy rõ. Tuy rằng vẫn muốn thoát khỏi thành phố này, nhưng thật sự ly biệt còn có chút sầu não, dù sao cũng là nơi cô đã sống năm năm.

Hành lý của cô đã sớm bị Châu Việt dẫn người đưa đến phòng, giờ phút này cô đi theo Châu An một đường về phòng, vừa đi vừa nghe Châu An giới thiệu, không khỏi âm thầm cảm thán chiến hạm này quy mô lớn cùng siêu tân tiến hiện đại.

Bên trong tàu đều được làm từ vật liệu quý hiếm, không thấm nước và chống cháy, có thể chịu được tác động và va chạm siêu lớn, cho dù là bay hay lặn đều không bị quấy nhiễu bởi môi trường bên ngoài, thậm chí còn có thể thay đổi mật độ và hình dạng của vật liệu theo chỉ thị. Cô sống ở Hách Thành năm năm, ở chợ đen cũng coi như đã thấy qua không ít sự vật mới mẻ, nhưng còn chưa từng thấy qua loại này.

Châu An đưa cô đến cửa một căn phòng khép hờ, dừng bước đẩy cửa ra: "Đây là phòng của cô, Châu Việt đã bỏ hành lý của cô vào, nếu cần giúp thu dọn thì gọi tôi bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn anh, nhưng không phiền, tôi tự làm là được rồi." Thời Nhiên mỉm cười.

Châu An ngay sau đó mở miệng: "Nửa giờ sau, tổng chỉ huy muốn mời cô cùng dùng bữa tối, không biết cô có thể hay không?"

Thời Nhiên không chút nghĩ ngợi liền đồng ý: "Có thể mà.”

“Được, nửa giờ sau tôi tới đón cô.”

Thời Nhiên bận rộn thu dọn một hồi, giương mắt nhìn thời gian, cảm thấy mồ hôi trên người mình đang chảy ròng ròng như vậy đi ăn tối không lễ phép lắm, vì thế đi vào phòng tắm tắm rửa, thay đổi một bộ quần áo. Phòng của cô có người máy chuyên dụng, so với người máy cô mua ở Hách Thành còn tiên tiến hơn rất nhiều, cô ném quần áo bẩn vào, vài phút sau cũng đã giặt sạch hong khô khử trùng xong.

Tiếng gõ cửa của Châu An đúng giờ vang lên: "Thời tiểu thư, cô chuẩn bị xong chưa?”

“Được rồi." Cô lên tiếng đi về phía cửa.

Địa điểm ăn tối lại là phòng Tùy Thanh Yến. Tùy Thanh Yến đã ngồi ở bên bàn ăn chờ, Châu Việt đứng ở phía sau anh, thao thao bất tuyệt nói gì đó, anh tùy ý nghiêng người nghe, thỉnh thoảng đáp hai tiếng, cho đến khi Thời Nhiên xuất hiện, anh liền đem lực chú ý đều rút lại, nhìn cô khẽ cười: "Chào buổi tối."

“Chào buổi tối." Châu An kéo ghế ra, Thời Nhiên thuận thế ngồi xuống.

Bên cạnh bàn ăn đặt một chiếc xe thức ăn nhỏ, phía trên chất đầy các món ăn tinh xảo rực rỡ muôn màu, Châu Việt đứng bên cạnh cô, giới thiệu từng món một, sau đó thân thiết hỏi: "Thời Nhiên tiểu thư muốn ăn món nào trước?"

Cô bị trận thế phong phú này dọa sợ, tràn đầy tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn mà cô thích ăn, trách không được ngày hôm qua Châu Việt nói muốn hiểu rõ một chút thói quen sinh hoạt của cô để cho cô điền vào bảng câu hỏi, không nghĩ tới dụng tâm chuẩn bị bữa tối cho cô như vậy.

“…Tổng chỉ huy, anh muốn ăn món nào trước?" Cô chuyển ánh mắt sang Tùy Thanh Yến, ném vấn đề khó khăn này cho anh.

“Không sao, bữa tối lần này là cố ý chuẩn bị cho em, em chọn là được rồi.”

Thời Nhiên không tiện từ chối nữa, tùy tiện chỉ mấy món ăn.

Tuy rằng đồ ăn rất ngon, nhưng Thời Nhiên luôn cảm thấy vô cùng câu nệ. Tùy Thanh Yến xuất thân quý tộc, gia giáo tốt, ngay cả tư thái ăn cơm cũng cảnh đẹp ý vui, một chút thanh âm cũng không có, Châu An Châu Việt càng lẳng lặng đứng ở hai bên. Cô cảm thấy mình giống như trở thành người không khớp, ngay cả nói cũng không tiện nói.

Rõ ràng chỉ là thay đổi địa điểm, quan hệ giữa cô và Tùy Thanh Yến lại giống như đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Lúc trước ở nhà của cô cô nắm giữ quyền chủ động, nhưng là khi biết thân phận thật sự của anh, đi tới lĩnh vực thuộc về anh càng về sau, cô ngược lại trở nên cẩn thận từng li từng tí.

Cô có chút đau đầu, cô không thích loại cảm giác này.

Châu Việt một bên nhìn Thời Nhiên ăn cơm, một bên nhanh chóng ghi chép cái gì.

Sau khi cơm tối không tiếng động kết thúc, Tùy Thanh Yến đưa cô đến cửa, tùy ý mở miệng: "Bữa sáng ngày mai để Châu An đón em tới đây nhé?"

Thời Nhiên không muốn tiếp tục chịu cực hình này, nhưng cũng không tiện mở miệng cự tuyệt, đang suy nghĩ làm sao đáp lại, chợt nghe Châu Việt mở miệng:

“Tổng chỉ huy ngài ấy tương đối kén ăn, đối với nguyên liệu nấu ăn độ nóng và chất lượng còn có khẩu vị đều bị xoi mói chê bai, nhưng hôm nay ngài ấy cư nhiên đem đồ ăn đều ngoan ngoãn ăn hết, hơn nữa không có xoi mói tài nấu nướng của tôi!”

Tùy Thanh Yến lành lạnh liếc Châu Việt một cái.

Châu Việt vội vàng trốn sau lưng, làm một thủ thế câm miệng.

Thời Nhiên phì cười: "Lúc ở nhà tôi, anh còn nói anh không kén ăn, rất biết gạt người."

Tùy Thanh Yến nhìn cô cười, cũng nở nụ cười: "Em làm cái gì tôi cũng đều không chê."

Cuối cùng Thời Nhiên vẫn đồng ý ngày mai tiếp tục cùng Tùy Thanh Yến ăn cơm, lý do là bị ánh mắt đáng thương của Châu Việt nhìn đến mềm lòng. Lúc này cô mới phát hiện, tuy rằng Châu An Châu Việt bề ngoài giống nhau, tên cũng như anh em, nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng. Châu Việt tính cách hoạt bát hơn, mà Châu An tương đối trầm ổn. Cô suy nghĩ một chút, đây đại khái chính là vì sao Châu Việt phụ trách sinh hoạt thường ngày của Tùy Thanh Yến, còn Châu An phụ trách công tác nghiệp vụ của anh. Có Châu Việt ở bên cạnh, cuộc sống quả thật sẽ trở nên thú vị hơn một chút. Và sự trầm ổn của Châu An có thể phát huy tốt hơn trong công việc.

Lúc Châu An đưa Thời Nhiên về phòng, hai người ở hành lang gặp hai sĩ quan đến đưa văn kiện cho Tùy Thanh Yến. Thời Nhiên nhìn khuôn mặt xa lạ không biết nên chào hỏi như thế nào, vì thế hơi hơi gật đầu chào hỏi tỏ vẻ lễ phép, đối phương cũng đáp lễ theo, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thời Nhiên tràn đầy kinh ngạc.

Châu An từ trên tay bọn họ tiếp nhận văn kiện, đem bọn họ từ trong khϊếp sợ gọi trở về: "Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển giao cho tổng chỉ huy, hai vị vất vả rồi."

Thời Nhiên nghe vậy vội vàng nhìn về phía Châu An: "Tôi biết đường, nếu không thì anh về trước đi."

Châu An đặt tập tài liệu dưới nách: “Đưa cô trở về là việc quan trọng nhất."

Thời Nhiên không tiện từ chối, hai người cứ như vậy tiếp tục đi về phía trước, để lại hai sĩ quan giật mình tại chỗ.

Tiếng xì xầm bàn luận âm lượng hạ thấp lặng lẽ vang lên.

“Cái này là tình huống gì nha? Cố ý dừng ở Hách Thành hai tuần kết quả mang về một cô gái?”

"Tôi cũng không biết, tôi theo tổng chỉ huy mấy năm cũng không thấy ngài ấy mang theo cô gái nào lên tới đây."

“Chẳng lẽ là vì đánh thắng trận nên thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện tìm một người mang về chơi đùa?”

“Cậu không thấy Châu An không đưa văn kiện liền mà phải đưa cô ấy về phòng trước sao? Ngoại trừ Tùy Thanh Yến cậu xem Châu An như vậy đã từng hầu hạ qua ai chưa? Trực tiếp sai thân cận của mình hầu hạ cô ấy, nói như thế nào cũng không phải là chơi đùa.”

“Có lý.”

Tiếng bước chân của hai người càng lúc càng xa, hành lang lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.

Đế chế rộng lớn, Hách Thành đến Đế Đô đường xá vài phần xa xôi, Châu Việt lúc trước có nói qua với cô bọn họ không phải bay thẳng Đế Đô, mà là muốn ở trên đường dừng lại mấy cái thành thị, một là tiếp tế, hai là để cho các binh sĩ nghỉ ngơi về thăm nhà một chút, ba là Tùy Thanh Yến muốn đi nơi đó để tham dự mấy cái yến hội. Vì vậy chuyến đi này sẽ hơi dài.

Cô đã chuẩn bị cho cuộc sống buồn tẻ, nhưng không ngờ cuộc sống trên tàu thú vị hơn cô tưởng tượng. Châu Việt mỗi ngày lúc không làm việc liền mân mê các loại đồ chơi mới lạ, Thời Nhiên liền tò mò ngồi xổm bên cạnh xem, còn học tập không ít kiến thức máy móc. Châu An tương đối trầm mặc, lúc nhàn hạ sẽ tập luyện các loại chiến thuật với màn hình lớn trong phòng chỉ huy.

Cuộc sống của Tùy Thanh Yến phong phú hơn một chút, mỗi ngày đúng giờ rời giường, rèn luyện, lúc ăn sáng nghe Châu An báo cáo lịch trình hôm nay, sau đó chọn ra mấy người tương đối thú vị mời cô cùng đi, ví dụ như nghiệm thu thành quả huấn luyện của các binh sĩ, nghe quan quân cao cấp dạy học cho các binh sĩ. Lúc không có việc gì thì cùng cô chơi cờ, chơi trò chơi quân sự, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau xem phim.

Sau vài ngày ở chung, Thời Nhiên tự nhận đã có một sự hiểu biết toàn diện về Tùy Thanh Yến.

Không kém gì thiên tài, mặt ngoài ôn hòa cường ngạnh, nhìn như lãnh tâm lãnh tình thực tế đối với người bên cạnh cực kỳ tốt, lại còn là đại thiếu gia quý tộc được nuông chiều từ bé.

Càng hiểu rõ Thời Nhiên càng tò mò, người ưu tú lợi hại như vậy rốt cuộc là vì sao đêm đó lại bị thương ngã xuống trước cửa nhà cô, bộ dáng sắp chết. Nhưng cô không dám mở miệng hỏi, trực giác nói cho cô biết chuyện xưa sau lưng này không phải là chuyện mà cô có thể tiếp xúc, cô đã tưởng tượng ra rất nhiều tranh chấp giữa các quý tộc và những cuộc chiến công khai và bí mật trong giới quan chức.

Những thứ này đối với cô mà nói vẫn là biết càng ít càng tốt, dù sao duyên phận của bọn họ cũng chính là trên chiến hạm này cùng một đường, giai cấp địa vị quyết định mối quan hệ của bọn họ sau khi trở lại Đế Đô sẽ trở thành hai đường thẳng song song hoàn toàn không liên quan tới nhau.

Có điều, trong chuyến đi ngắn ngủi có được một người bạn như vậy cũng không tồi, Thời Nhiên nghĩ thầm.

--