Chương 6: Bạn cũ

Điểm đến đầu tiên của chiến hạm là Mục Thành, phải dừng lại nơi này hai ngày. Thủ lĩnh quân sự mới nhậm chức của Mục Thành là bạn học trước kia của Tùy Thanh Yến, nói là muốn dẫn người lên chiến hạm tham quan một chút. Thời Nhiên không muốn quấy rầy bọn họ, liền quyết định ở trong phòng một ngày, chờ bọn họ đi rồi nói sau.

Sáng sớm chiến hạm liền đặc biệt náo nhiệt. Cô từ cửa sổ nhìn ra ngoài, các binh sĩ xếp thành một hàng nghênh đón, chiếc xe màu đen dừng ở đầu hàng ngũ, nam nhân đồng phục thẳng tắp dưới sự vây quanh của mấy người xuyên qua hàng ngũ, đi về phía chiến hạm.

Đó hẳn là bạn học của Tùy Thanh Yến, Thời Nhiên nghĩ.

Cô vốn định đọc sách, nhưng xem một chút liền ngủ thϊếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng bị tiếng ồn ào ở cửa đánh thức, cô không hoàn toàn tỉnh táo, nhíu mày đi về phía cửa, mở cửa muốn nhìn xem là cái gì đang ầm ĩ.

Kết quả đối diện với một đôi mắt tròn xoe.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi.

“Oa! Một chị gái xinh đẹp.” Cậu bé giống như phát hiện ra châu báu gì đó, kéo tay cô chạy về phía bên kia hành lang: "Anh ơi, anh mau nhìn xem em phát hiện ra cái gì! Em muốn chơi cùng với chị gái này.”

Thời Nhiên bị cậu nhóc kéo lảo đảo đi về phía trước, một tay ôm đồ chơi, hẳn là tên đầu sỏ gây ra tiếng ồn vừa rồi ở cửa phòng cô, tay kia kéo cô, thỉnh thoảng quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

Thời Nhiên có chút bất đắc dĩ, một đường bị kéo đến gian phòng cuối hành lang.

"Anh ơi, em phát hiện ra một chị gái xinh đẹp!", giọng cậu bé cực kỳ hưng phấn: "Có thể để chị ấy chơi với em không?"

Lúc này Thời Nhiên mới phát hiện trong phòng có Tùy Thanh Yến ngồi cùng một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, Châu An Châu Việt đều đứng cách đó không xa.

Anh trai mà cậu bé nói tựa hồ chính là chỉ người đàn ông trẻ tuổi xa lạ này, nhưng Thời Nhiên phát hiện người đàn ông xa lạ vừa nhìn thấy mình, trên mặt tất cả đều là kinh ngạc, thậm chí "Phanh" đứng lên.

“...Cái... Này...” Người đàn ông trẻ tuổi không thể tin nhìn khuôn mặt của Thời Nhiên, lại nhìn về phía Tùy Thanh Yến: "Là nhân tạo sao? Tùy Thanh Yến cậu cuối cùng cũng điên rồi.”

Tay kia của Thời Nhiên thậm chí còn ôm gối, cũng chưa kịp mang giày, chân trần giẫm lên mặt đất lạnh lẽo có chút co rúm lại: "Thật ngại quá, cậu bạn nhỏ này cứ kéo tôi, xin hỏi anh là..."

Châu An nhanh tay lẹ mắt, lập tức chạy tới ôm cậu bé lên. Tùy Thanh Yến chú ý đến chân trần của Nhiên, đứng dậy đi về phía cô: "Sao không mang giày?"

“Tôi cũng không nghĩ tới... " Lời còn chưa dứt Thời Nhiên đã bị anh ôm ngang, đầu óc cô trống rỗng: " Anh - -”

Tùy Thanh Yến đối với lúc hai người ở chung vẫn rất có chừng mực, chưa bao giờ có tiếp xúc mập mờ làm cho người ta xấu hổ, bởi vậy đối với cái kiểu ôm công chúa bất thình lình này, Thời Nhiên bất ngờ, thậm chí không biết nên có phản ứng gì.

Không lẽ nhảy xuống sau đó tát anh một cái mắng anh chiếm tiện nghi của mình? Trong phim truyền hình hình như đều diễn như vậy, nhưng có phải hơi quá rồi không?

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Nhưng cô thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim nhiệt độ cơ thể của anh, cách lớp quần áo cuồn cuộn không ngừng truyền tới, khiến cho cô lần đầu sinh ra tâm hoảng ý loạn.

Nhưng nếu Tùy Thanh Yến cũng không ngại, cô lộ ra cảnh tâm trong lòng có phải là quá quái đản hay không?

Đầu óc hỗn loạn.

Nhất định là tối hôm qua ngủ quá muộn, cô âm thầm nghĩ.

Thời Nhiên còn đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ, Tùy Thanh Yến đã ôm cô đi vào phòng của cô đem cô đặt ở trên sô pha. Thời Nhiên nhìn anh cầm dép đi về phía mình, quyết định áp dụng biện pháp cuối cùng, nói sang chuyện khác: "Người vừa rồi là bạn học của anh sao? Anh ta sao lại nói tôi là người nhân tạo?”

Tùy Thanh Yến thay cô mang giày, tùy ý nói: "Anh ta có chứng sợ phụ nữ, cho nên tự thôi miên mình nhìn thấy những người phụ nữ đều cho là người nhân tạo."

Thời Nhiên có chút hoài nghi: "Còn có loại bệnh này sao, nhưng anh ta nói anh rốt cục điên rồi, là có ý gì?"

“Có thể là do chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào ở trên tàu của tôi nên rất kinh ngạc.” Tùy Thanh Yến đứng dậy, nhìn về phía ánh mắt của cô, giọng nói dịu dàng: "Sau này nhớ phải mang giày, sàn tàu rất lạnh."

“À được, cám ơn anh." Thời Nhiên ôm gối, nhìn anh rời đi.

Tùy Thanh Yến trở lại phòng, đóng cửa lại, Iven vội vàng hỏi anh: "Thời Nhiên cô ấy còn sống? Cô ấy không chết? Cậu thật sự làm tôi sợ muốn chết, tôi còn cho rằng cậu nhớ cô ấy phát điên rồi làm người nhân tạo nuôi ở trong chiến hạm. Việc này truyền đến tai trong nhà cậu thì đám lão già đó sẽ không phải phát rồ lên chứ?”

Ánh mắt Tùy Thanh Yến dò xét một vòng: "Em trai cậu đâu?”

“Sai người đem nó đi ăn điểm tâm rồi. Nơi này không có ai, cậu mau trả lời vấn đề của tôi, cậu khi nào thì biết cô ấy chưa chết?"

“Năm năm trước.” Tùy Thanh Yến khó được lộ ra thần sắc mệt mỏi: "Bằng không tôi không có khả năng sống đến bây giờ."

Iven thần sắc phức tạp: "Cho nên đám lão già kia lừa cậu? Không đúng, cậu khi đó --”

Tùy Thanh Yến rũ mắt ngắt lời Iven: "Không phải, bọn họ cũng không biết, chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này có thời gian sẽ giải thích với cậu, hiện tại tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật cho tôi, Thời Nhiên cô ấy không nhớ rõ, cậu đừng nói trước mặt cô ấy."

“Cô ấy mất trí nhớ?” Iven có chút kinh ngạc: "Trách không được... Cô ấy không biết tôi."

Hắn trầm tĩnh lại, nặng nề ngồi xuống sô pha: "Cậu muốn đưa cô ấy về Đế Đô?”

Tùy Thanh Yến cũng ngồi xuống theo: "Ừ.”

Iven nhịn không được nói: "Cậu sẽ không sợ bọn họ lại --"

Tùy Thanh Yến khẽ mỉm cười: "Tôi của hiện tại đã không phải là tôi của năm năm trước."

“Được rồi.” Iven nhận mệnh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm tựa lưng vào sô pha: "Tôi ở Mục Thành phỏng chừng có việc, không ở Đế Đô giúp được gì cho cậu, bất quá chị họ tôi làm ở bệnh viện Đế Đô, quen biết rất nhiều chuyên gia về khoa nội thần kinh Đế Đô, nếu cậu muốn giải quyết vấn đề mất trí nhớ của cô ấy, tôi thay cậu liên lạc."

“Cảm ơn.” Tùy Thanh Yến cười cười: "Tạm thời không vội, chờ đến lúc cô ấy lại... Yêu tôi một chút rồi nói sau."

Iven nở nụ cười: "Tổng chỉ huy thiên tài nổi tiếng toàn đế quốc lại còn có lúc hèn mọn như vậy, truyền ra ngoài cũng đừng nói hai chúng ta là bạn học, tôi ngại mất mặt."

Tùy Thanh Yến cũng nở nụ cười.

Buổi tối Châu Việt gõ cửa đưa cơm tối, nói cho cô biết Tùy Thanh Yến theo bạn học của anh cùng đi đến chính quyền Mục Thành đến dự tiệc buổi tối, cho nên tối nay chỉ có một mình cô ăn tối trên tàu.

Thời Nhiên ăn cơm, thuận miệng hỏi: "Ngày mai tôi có thể ra ngoài đi dạo không, nghe nói Mục Thành có một con phố đặc biệt nổi tiếng, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ về trước bữa tối."

Châu Việt thay Tùy Thanh Yến xem lịch trình ngày mai, tự tiện thay anh đáp ứng cô: "Không thành vấn đề, tổng chỉ huy ngày mai cũng có rảnh, ngài ấy hẳn là rất vui lòng cùng cô đi."

Thời Nhiên vội vàng nói: "Tôi tự đi là được, không cần người đi cùng."

“Không được.” Châu Việt vẻ mặt nghiêm túc: "Thời Nhiên tiểu thư cô không có thân phận công dân, ngay cả chức năng thanh toán cũng không thể sử dụng bình thường, tùy thân mang theo lượng tiền mặt lớn lại sẽ có thể gặp nguy hiểm, cho nên xuất phát từ lo lắng an toàn, tốt nhất là có người đi cùng."

Thời Nhiên hoàn toàn không nghĩ đến điểm ấy, ra khỏi Hách Thành, chip nhận dạng thân phận của cô giống như là một con chip phế, một chút tác dụng cũng không có. Vì thế cô đành phải gật đầu: "Vậy được rồi, bất quá nếu như anh ấy bề bộn nhiều việc, tôi sẽ không đi ra ngoài."

Bóng đêm dần tối, một chiếc xe hơi màu đen vững vàng chạy như bay trên đường, cửa sổ xe chiếu lên cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc của thành phố, bên trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.

Tùy Thanh Yến ngồi trên xe, ngón tay lướt trên màn hình. Nhận được thông tin của Châu Việt anh liền liên lạc Iven, giờ phút này anh đang nhìn Iven vừa mới phát tới một đống lớn sự kiện đề cử đặc sắc của Mục Thành, dự định chọn mấy cái ngày mai mang Thời Nhiên cùng đi.

"Tổng chỉ huy." Châu An ở hàng đầu liếc nhìn kính chiếu hậu: "Còn đang đi theo đuôi chúng ta."

Anh cũng không ngẩng đầu lên: "Mấy người?”

Châu An ngón tay tại bảng điều khiển thượng điểm vài cái, trả lời: "Là năm người, phía trước hai phía sau ba, trên xe không có vũ khí hỏa lực hạng nặng."

Tùy Thanh Yến cười một tiếng: "Năm? Tìm một nơi không có người giải quyết đi.”

“Vâng.” Châu An thay đổi lộ tuyến xe, từ trên quốc lộ chạy ra, lái xe một đường đến một công viên nhỏ hẻo lánh. Xe rẽ trái rẽ phải dừng ở một khu rừng nhỏ, Châu An tắt máy, lại nhìn kính chiếu hậu, chuẩn bị xuống xe.

"Đánh nhanh thắng nhanh." Anh nhìn đồng hồ: "Trở về còn có thể cùng cô ấy chúc ngủ ngon."

“Vâng!" Vẻ mặt Châu An cũng nghiêm túc hơn, ngón tay hoạt động một chút, mở cửa xuống xe.

Tùy Thanh Yến ngồi ở trong xe, tư thái an nhàn ở trên màn hình ngoắc ngoắc vẽ vẽ, phảng phất dường như tất cả phát sinh bên ngoài xe đều cùng anh không liên quan. Chờ cho đến khi anh thiếu chút nữa chọn xong bữa sáng ngày mai, Châu An mới mở cửa xe, cúi đầu hướng anh báo cáo: "Đều giải quyết xong, theo lệ thường để lại một người sống, ngài cần hỏi người kia cái gì nữa không?"

Tùy Thanh Yến đóng thiết bị liên kết, từ trong xe chui ra. Trên mặt đất ngổn ngang mấy cái thi thể nằm, cơ hồ đều là cổ bị bẻ gãy, vô thanh vô tức ngã trên mặt đất, thoạt nhìn giống như là đang ngủ.

Anh đi tới người duy nhất còn đang thở trước mặt kia, duỗi chân đá đá hắn, như là rác rưởi.

“A..." Tên kia phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ. Hắn nằm đó, rõ ràng không có thứ gì trói buộc hắn, nhưng tư thế cứng ngắc không thể động đậy. Châu An dùng dòng điện đem cơ bắp của hắn tê liệt, làm cho hắn ngay cả tự sát cũng làm không được, chỉ có thể mở to hai mắt nổi giận đùng đùng trừng mắt Tùy Thanh Yến.

"Lần trước là hai mươi người, lần này chỉ có năm người, xem ra một đao kia làm cho các người tin tưởng một cách ngu xuẩn không ít." Ngữ khí anh tản mạn: “Là lỗi của tôi.”

Anh rút súng từ bên hông ra, trong nháy mắt nhanh chóng bóp cò. Súng là tiêu âm, không thể nghe thấy tiếng súng vang, mi tâm mấy thi thể kia đã bị xuyên qua theo trình tự, huyết vụn trong nháy mắt phun ra, mãnh liệt đem bùn đất dưới thân bọn họ nhuộm đến một mảnh tối màu.

Ánh mắt người đàn ông hoảng sợ, bởi vì Tùy Thanh Yến chậm rãi chĩa súng vào hắn.

Tùy Thanh Yến cười khẽ: "Trở về nói cho tên phế vật phái các người tới, chưa nói đến việc hắn vĩnh viễn không gϊếŧ được tôi, cho dù hắn gϊếŧ tôi thì thế nào? Đế quốc có rất nhiều tướng lĩnh đều mạnh hơn hắn, thật cho rằng vị trí tổng chỉ huy dễ ngồi như vậy sao? Tôi có thể ngồi lên bởi vì tôi có bản lĩnh.”

Anh thờ ơ: "Những chuyện tốt hắn làm lúc trước tranh cử tôi còn nhớ rõ ràng, chờ tôi trở về Đế Đô, nợ mới nợ cũ cùng hắn tính toán."

Anh thu súng, xoay người hướng trên xe đi, lại như là nhớ tới cái gì, quay đầu bổ sung một câu: "Một đao kia hình như tạo cho các người không ít hiểu lầm, tôi giải thích một chút, tôi cố ý để cho các người đâm, hy vọng sẽ không để cho các người đối với trình độ ám sát của chính mình tạo thành hiểu lầm."

Anh chui vào trong xe, Châu An thay anh đóng cửa lại, vòng qua ghế lái cũng chui vào. Xe khởi động, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt.

Tùy Thanh Yến ngồi trở lại trong xe, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nghĩ tới cái gì, khóe môi nhịn không được gợi lên.

Đêm đó anh vốn là tỉ mỉ bày ra một hồi tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, vì thế anh còn cố ý đến chính phủ Hách Thành chào hỏi, để cho bọn họ rút lui đội ngũ an ninh tuần tra. Không nghĩ tới lúc đang đợi Thời Nhiên trở về, đám người này đột nhiên chạy tới ám sát, anh vốn định nhanh chóng giải quyết để không quấy rầy tới kế hoạch, lại ở nhìn thấy mũi đao sắc bén giấu ở dưới tay áo kia một khắc thay đổi chủ ý.

Cô từ trước đến nay mềm lòng với những người khác tới cứu cô, chi bằng để cho cô tới cứu chính mình.

Anh đã đặt cược đúng.

Anh cúi đầu, không tiếng động cười.