Chương 7: Trêu chọc

Ngày hôm sau là Tùy Thanh Yến tự mình tới cửa đón cô. Anh mặc một thân quần áo thoải mái lưu chỉnh tề, tôn lên thân cao chân dài, cởi bỏ quân trang sắc bén, hiện tại anh càng giống là một công tử quý tộc phong độ nhẹ nhàng.

Châu An cũng đi theo phía sau, chào hỏi cô: "Chào buổi sáng cô Thời Nhiên.”

“Chào buổi sáng." Cô nghi hoặc: “Châu An cũng đi sao?”

Tùy Thanh Yến nhìn cô, bên môi toát ra ý cười: "Vốn là sợ em không được tự nhiên, cho nên gọi cậu ấy, nếu như em..."

Thời Nhiên lập tức phản ứng cắt ngang: "Không sao không sao, vậy cùng đi.”

Nếu chỉ có hai người bọn họ đi chơi, thật giống như đang hẹn hò vậy. Cô không nghĩ tới Tùy Thanh Yến cư nhiên suy nghĩ cẩn thận như vậy, trong lòng lại đối với anh sinh ra vài phần hảo cảm: "Chúng ta không ở trên chiến hạm ăn điểm tâm sao?"

“Dẫn em đi nếm thử đặc sản của Mục Thành.”

Nếu như nói Hách Thành là thành phố hỗn loạn đen trắng xám, thì Mục Thành chính là thành phố nhiệt tình ấm áp. Thời Nhiên cho tới bây giờ chưa từng thấy qua chợ náo nhiệt quy mô lớn như vậy, quầy hàng được trang trí đến muôn màu muôn vẻ, người bán hàng rong đi qua đường phố chật hẹp kín mít, tiếng người ồn ào, huyên náo sôi nổi, cách một bức tường chính là tòa nhà chọc trời lạnh lẽo cao ngất phảng phất không rành thế sự, hai loại va chạm cực hạn được dung hợp rất hài hòa trong Mục Thành.

Thời Nhiên tùy ý đi qua, Tùy Thanh Yến thủy chung duy trì ở bên cạnh cô cực gần nhưng cũng sẽ không để cho cô cảm thấy khoảng cách quá thân mật. Nhưng khuôn mặt này của anh quá mức xinh đẹp, khí chất lại đặc biệt xuất chúng, ở trong đám người dễ thấy không chịu được, ngắn ngủi vài phút đã có không ít người cố gắng chụp anh, tiến lên muốn phương thức liên lạc của anh, có điều đều bị Châu An một mực ngăn cản.

Cô có chút áy náy, ngay cả tâm tư đi dạo chợ cũng không có, bước nhanh ra khỏi đám người, đi về phía công viên Lâm Hồ, bên kia ít người, là một nơi ngắm phong cảnh rất tốt.

Gió đầu hè thổi vô cùng thoải mái, đem những cảm xúc hỗn loạn vừa rồi thổi không thấy bóng dáng tăm hơi. Cô mua món ăn vặt đặc sản của Mục Thành trong tay người bán hàng rong ven đường - một loại bánh ngọt mềm mại làm từ cỏ ngọt, nóng hổi bốc lên mùi thơm, mùi thơm khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Cô nếm thử một ngụm, tươi mát vị ngọt khiến cho cô đột nhiên thăng lên một loại cảm giác hạnh phúc, cô nóng lòng chia sẻ, quay đầu liền muốn cho Tùy Thanh Yến cũng nếm thử.

Chờ cô đưa ra miếng bánh ngọt kia cô mới nhớ tới lời oán giận của Châu Việt. Đại thiếu gia Tùy Thanh Yến này ở phương diện khẩu vị cực kỳ xoi mói, loại đồ bán hàng rong bên đường này anh nhất định là cực kỳ ghét bỏ, vẫn là không nên mời anh nếm thử. Hơn nữa cô còn lấy tay trực tiếp cầm lấy đồ ăn, ở trong mắt Tùy Thanh Yến có lẽ rất không phù hợp lễ nghi.

Nghĩ đến đây cô liền định thu tay về, không nghĩ tới Tùy Thanh Yến cư nhiên chế trụ cổ tay của cô, cúi người cắn miếng bánh ngọt trong tay cô. Anh ở rất gần, con ngươi đen nhánh nặng nề nhìn cô chăm chú, cô thậm chí có thể thấy rõ lông mi hơi rung động của anh.

Tùy Thanh Yến vẫn duy trì tư thế này ăn xong điểm tâm ngọt, trong ánh mắt cô lại thản nhiên liếʍ sạch sẽ tàn dư trên ngón tay cô, lấy khăn tay từ trong túi ra lau chùi cho cô, sau đó buông tay cô ra, khẽ gật đầu: "Cảm ơn, rất ngọt.”

Động tác nước chảy mây trôi, Thời Nhiên thậm chí còn chưa kịp xấu hổ.

Cô có chút phát hiện ra, trên ngón tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại đầu lưỡi của anh, giống như là công tắc kích phát cái gì đó, dòng điện tê dại từ đầu ngón tay một đường chảy xuôi, khiến cho trái tim của cô cũng không thể khống chế mà mãnh liệt đập lên.

Cô không nhận ra, lỗ tai cô lặng lẽ đỏ lên.

Cô vội vã thoát khỏi loại cảm xúc vượt quá khống chế này, đưa túi trong tay cho Châu An phía sau: "Anh có muốn nếm thử không?"

Châu An tay cầm đồ bọn họ vừa mới mua, vẻ mặt nghiêm túc: "Xin lỗi Thời Nhiên tiểu thư, tôi là người nhân tạo, không ăn thức ăn của con người."

Lần này đến lượt Thời Nhiên kinh ngạc: "Anh là người nhân tạo?”

Châu An gật đầu: "Đúng vậy. Tôi và Châu Việt đều vậy.”

Thời Nhiên bị tin tức này chấn động đến mức hồn bay lên trời, đã hoàn toàn đem chút kiều diễm vừa rồi vứt ra sau đầu, cô hướng Châu An đi hai bước, từ trên xuống dưới đánh giá hắn: "Nhưng... anh với Châu Việt thật sự cùng con người không có khác nhau là mấy nha? Dựa trên ngoại hình cùng hành vi hoàn toàn không nhìn ra được.”

Thời Nhiên không phải chưa từng gặp qua người nhân tạo ở Hách Thành, nhưng những người này ít nhiều đều có khuyết điểm ở vài phương diện, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu không phải con người thật sự. Mà Châu An Châu Việt loại này, đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của cô.

Châu An vừa gặp phải vấn đề học thuật liền trở nên đặc biệt nghiêm túc, hắn nghiêm túc giải thích: "Tôi và Châu Việt là thành quả nghiên cứu tương đối tiên tiến, bề ngoài của chúng tôi hoàn toàn mô phỏng mô biểu bì của con người, độ tương đồng với da người thật có thể đạt tới 98.7%, mắt thường và xúc giác đều không thể phân biệt được. Bộ não của chúng tôi được điều khiển bằng chip, mô phỏng cách suy nghĩ của con người và áp dụng mô hình tăng trưởng ngẫu nhiên để đảm bảo rằng nó có thể mô phỏng các hiệu ứng quỹ đạo tăng trưởng khác nhau của những người khác nhau. Bên trong chúng tôi không có cơ quan nội tạng, mà là do các loại khí giới duy trì sinh tồn cơ bản và các loại động tác, cho nên chúng tôi cũng không có nhu cầu sinh lý của con người, đồng thời, chúng tôi cũng không có chức năng sinh sản của con người..."

Châu An có nề nếp trả lời, Thời Nhiên cảm thấy mình giống như đang nghe báo cáo học thuật, cô có chút tò mò, trong lòng nghĩ thốt ra: "Tôi có thể sờ sờ anh không?"

Châu An bình thường trước sau như một trì độn đại não, vào giờ phút này đột nhiên hiện lên một tia dự cảm không tốt.

Tùy Thanh Yến đứng ở một bên, như cười như không nhìn hắn.

Châu An khó có được ấp a ấp úng: "Cái này...”

Lúc này Thời Nhiên mới phản ứng lại hành vi vừa rồi của mình quả thực có thể coi là quấy rầy, mặc dù đối tượng là người nhân tạo. Cô vội vàng xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi không có ý đó, tôi chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy loại người nhân tạo như anh và Châu Việt quả thực có thể làm giả con người được, cho nên đặc biệt tò mò."

“Lần sau lúc bọn họ được bảo trì em cũng có thể tới tham quan.” Tùy Thanh Yến mỉm cười: "Bọn họ thường xuyên sẽ có lúc linh kiện không nhạy."

Châu An cảm thấy tổng chỉ huy nhất định là nhớ lầm, hắn và Châu Việt từ sau khi được tổng chỉ huy nhặt được bảo trì đã mười năm không xảy ra bất cứ trục trặc gì, đây là minh chứng thiên tài của tổng chỉ huy trong nghiên cứu khoa học kỹ thuật và chế tạo sinh vật.

Hắn không cho phép thành tựu của tổng chỉ huy bị nghi ngờ, nhất là trước mặt Thời Nhiên, vì thế nghiêm túc mở miệng muốn sửa lại: "Kỳ thật tôi cùng Châu Việt..."

Lời còn chưa dứt, Tùy Thanh Yến lại như cười như không nhìn hắn một cái.

Châu An nuốt hết những lời còn lại vào bụng.

“Bảo trì người máy nhân tạo cũng liên quan đến phương diện máy móc cơ sao? Tôi gần đây ở Châu Việt học được rất nhiều kiến thức về cơ giới --a!", Thời Nhiên định xoay người tiếp tục đi về phía hồ, bởi vì nhớ chuyện này nên hoàn toàn không chú ý tới phía sau cô là bậc thang, một cước trượt, cả người nhìn như sắp ngã xuống.

“Cẩn thận!" Tùy Thanh Yến tay mắt lanh lẹ túm lấy cánh tay cô kéo cô trở về, khí lực của anh lớn, Thời Nhiên lập tức bị kéo vào trong lòng anh, nhìn bậc thang dưới chân, sắc mặt trắng bệch chưa hoàn hồn.

“Không sao chứ?" Tùy Thanh Yến vỗ vỗ lưng cô: “Bị dọa sợ?”

Thời Nhiên đỡ cánh tay Tùy Thanh Yến, thử giật giật cổ chân, phát ra âm thanh thống khổ: "Không sao... chỉ là bị trật chân thôi..."

Cô vô cùng thống hận chính mình không nhìn đường, vốn là đi dạo ngắm đường phố, cô lại ở trên bậc thang công viên bởi vì quá mức đắc ý vênh váo mà bị trật chân.

Tùy Thanh Yến lập tức quay đầu lại nhìn Châu An: "Gọi xe, bảo Châu Việt tới."

“Vâng." Châu An lập tức bấm số liên lạc.

Nhận thấy Thời Nhiên còn đang chuẩn bị tự chính mình đứng thẳng lên, Tùy Thanh Yến nhẹ giọng ngăn cản cô: "Đừng lộn xộn, tôi ôm em đi bên kia trên ghế nghỉ ngơi một chút, xe lập tức sẽ tới ngay."

"Không sao, không phải chuyện gì lớn, không cần anh ôm, tôi tự mình có thể đi." Thời Nhiên vô lực phất phất tay.

Tùy Thanh Yến dừng một chút: "Nếu như em không muốn cho tôi chạm vào em, vậy để cho Châu An ôm em đi qua."

Châu An đang liên lạc với Châu Việt thì giật nảy mình.

Thời Nhiên phát hiện mình bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy mình có thể kiên trì một chút, không cần làm phiền anh, tôi không phải không muốn anh chạm vào..."

Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy không đúng, nhưng còn không kịp giải thích nữa, Tùy Thanh Yến liền ôm ngang cô, đi về phía ghế dài cách đó không xa.

Lần thứ hai. Cô ôm cổ anh, chóp mũi dính đầy mùi mát lạnh dễ ngửi trên người anh, nghĩ thầm.

Tùy Thanh Yến đem chân của cô đặt ở trên đùi mình, nắm mắt cá chân của cô nhẹ nhàng mà nhéo nhéo, Thời Nhiên đau đến nhíu mày, lại nghe thấy anh mở miệng: "Cũng tạm ổn, không có thương tổn đến xương cốt, trở về bôi chút thuốc là được."

Bên hồ người đi đường tốp năm tốp ba đi qua, lúc đi qua bọn họ không ngoại lệ đều nhìn lại vài lần. Thời Nhiên bị ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu không ngừng nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy quẫn bách, lần đầu tiên ra ngoài dạo chơi, kết quả gặp phải loại chuyện xấu này.

Ngón tay Tùy Thanh Yến nhẹ vỗ về mắt cá chân của cô thay cô giảm bớt đau đớn, cô nhìn bàn tay thon dài kia cùng vẻ mặt chuyên chú của anh, luôn cảm thấy không tốt lắm, vô ý thức rụt chân lại: "Không sao, tôi da dày thịt thô, chút đau này vẫn có thể chịu đựng được.”

Cô nhỏ giọng bổ sung: "Ở nơi đông người, thật ngại quá.”

“Được.” Tùy Thanh Yến thay cô đem tất giày mang vào, mỉm cười: "Trở về sẽ giúp em xoa bóp."

“Không, tôi cũng không phải ý này.” Thời Nhiên cảm thấy nói chuyện trao đổi với Tùy Thanh Yến càng ngày càng vất vả, anh luôn có thể bắt được sơ hở trong lời nói của cô, sau đó xuyên tạc ý tứ của cô, cô cũng không biết anh rốt cuộc là cố ý hay là vô tình.

Không bao lâu một chiếc xe chậm rãi dừng ở trước mặt bọn họ, Châu Việt từ trong xe chui ra, kính lễ: "Chào tổng chỉ huy."

Tùy Thanh Yến gật đầu đáp lại, ôm Thời Nhiên lên xe.