Chương 10: Anh trai chỉ có thể thuộc về hắn

Chương 10: Anh trai chỉ có thể thuộc về hắn

Nghe xong mặt Trình Nguy lập tức đỏ lên, quả thật không thể tin những lời này do bác sĩ Trương nói.

Trình Cảnh chờ ở cửa thấy anh đỏ mặt đi ra ngoài thì đi lên dò hỏi:

“Bác sĩ nói như thế nào?”

Trình Nguy ấp úng có lệ cho qua.

Trình Cảnh cũng không miệt mài theo đuổi, cười nói:

“Chúng ta về nhà đi.”

Thiếu niên nắm lấy tay Trình Nguy, tính toán cầm tay nhau đi về nhà giống như bình thường. Cảm nhận sự ấm áp bao bọc lấy tay mình, chuyện nóng bỏng trong mơ đột nhiên xuất hiện trong đâu anh, Trình Nguy rút tay ra giống như bị nóng.

Trình Cảnh có chút không thể hiểu được.

“Làm sao vậy anh? Hôm nay anh kỳ quái quá? Có phải bác sĩ Trương nói gì với anh không?”

Trong lòng Trình Nguy thẹn thùng, sao anh lại có thể không biết xấu hổ mơ ước em trai của mình! Sai lại có thể ảo tưởng trong đầu rằng mình bị em trai ȶᏂασ! Trình Nguy che mặt lại, đầu rối như tơ vò, mơ màng hồ đồ về nhà với Trình Cảnh.

Trình Nguy bắt đầu trốn tránh Trình Cảnh, anh đã không giống như lúc trước, biết những chuyện thẹn thùng kia. Trình Nguy có thể làʍ t̠ìиɦ với em trai chỉ vì giải quyết du͙© vọиɠ của cơ thể xấu xí này. Anh đau khổ nhẫn nại du͙© vọиɠ trong cơ thể, từ ngày biết về chuyện trai gái, du͙© vọиɠ trong cơ thể Trình Nguy càng ngày càng mạnh, bức anh sắp hỏng mất.

Đương nhiên Trình Cảnh biết trình Nguy đang tránh né mình, hắn âm thầm gia tăng lượng thuốc, thờ ơ lạnh nhạt nhìn anh trai bị lửa dục tra tấn đến mức chết đi sống lại. Về mặt khác lại chế tạo cơ hội xuống tay, dùng mọi cách ăn anh trai vào bụng.

“Alo?”

Trên hành lang đầy người đến người đi, Trình Cảnh không biểu cảm nhận điện thoại, trong loa truyền đến âm thanh cười xấu xa của cậu ruột.

“Đã thay cháu sắp xếp hết mọi thứ, lúc nào cũng có thể thực hiện.”

Trình Cảnh xuyên thấu qua lớp pha lên nhìn về phía hành lang đối diện, ánh mắt lộ ra sự không vui. Trên hành lang trường học, một đôi trai gái đang chìm đắm trong nắng sớm tươi sáng, vừa nói vừa cười đi với nhau, giống như người yêu. Trình Cảnh hừ một tiếng, rất bất mãn với chuyện này. Nụ cười của anh trai chỉ có thể thuộc về hắn, bất kỳ kẻ nào cũng không được mơ ước!

“Được, ngày mai đi.”

Trên lịch viết mọi việc đều tốt, hẳn là một ngày không tồi.

Trình Cảnh lộ ra một nụ cười như ác ma nhỏ, rất nhanh anh trai sẽ mở chân mặc hắn ȶᏂασ, khiến Trình Nguy trở thành món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© của mình. Anh trai chỉ có thể thuộc về hắn, không ai có thể tranh! Cũng không có người nào dám tranh!

Trình Nguy cầm theo hộp cơm đẩy ra buồng riêng trong phòng y tế, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy bạn cùng bàn Tương Phỉ Phỉ đang nằm trên giường. Cô ta cực kỳ đáng yêu, khuôn mặt nhỏ chỉ to như bàn tay, bộ dáng ngủ cực kỳ nhu nhược, lòng anh mềm nhũn, có ý đi nhẹ.

Trình Nguy luôn quái gở, Tương Phỉ Phỉ lại mê trai không biết xấu hổ, có cơ thể tương tự với anh, từ sau khi chuyển trường đến đây vẫn luôn giả bộ nhu nhược đánh thương khiến anh đồng tình chăm sóc. Dây dưa lâu rồi, Trình Nguy cũng mềm xuống, không lãnh đạm như ban đầu nữa, đối với cô ta càng thêm mềm mại. Hôm nay Tương Phỉ Phỉ đến kỳ sinh lý nên được đưa đến phòng ý tế, cô ta đáng thương nhờ Trình Nguy đưa cơm, sao anh có thể không thuận theo được.