Chương 41: Chuyện cũ

“A a…Quá, quá nhanh…”

Gậy mát xa vừa mới khởi động đã chạy ở mức to nhất, nó điên cuồng rung lắc khiến toàn bộ mông Trình Nguy cũng rung động theo, ngay cả cái bụng tròn vo cũng đang run rẩy, anh sướиɠ đến mức kêu da^ʍ, dươиɠ ѵậŧ sưng to đã bị ép ra chất lỏng trắng ngà.

Sau khi liên tục dùng ba bốn loại đồ chơi, rất nhanh đã đến thời gian đi ngủ, Trình Cảnh nói lời từ biệt với anh trai thân ái.

“Anh ngủ ngon, moah moah~”

Em trai thân ái ở bên kia đại dương đóng video, theo video bị đóng lại, căn phòng lại lâm vào sự trống trải tịch mịch lần nữa. Trình Nguy xụi lơ trên giường, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ không ngừng đứng dậy kéo bức màn che đậy ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, muốn cảm nhận bóng đêm giống như em trai ở bên kia.

Trong phòng tối đen, giống như thế giới nội tâm của Trình Nguy vậy, không có ánh sáng cũng không có ấm áp. Thế giới của anh đen nhánh một mảnh, trong thời gian mười tám năm chỉ có một ngọn nến xâm nhập chiếu sáng toàn bộ nhân sinh. Chỉ có khi Tiểu Cảnh cần, Trình Nguy mới cảm thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa, chỉ khi ở bên cạnh hắn, anh mới có cảm giác an toàn.

Trình Nguy biết ông nội vẫn luôn đợi Tiểu Cảnh mất đi hứng thú với anh, không có sự duy trì và giữ gìn của Tiểu Cảnh, Trình Nguy nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Trình. Anh không còn nơi nương tựa nào trên đời này, không có người yêu, Trình Nguy được sinh ra là một sự sai lầm, cha ruột của anh vứt bỏ hai mẹ con vì cơ thể dị dạng cửa Trình Nguy, ánh mắt mẹ nhìn anh vẫn luôn rối rắm, Trình Nguy vẫn không biết đến tột cùng mẹ yêu hay oán hận mình.

Trình Nguy giống như một đứa trẻ mang đến sự bất hạnh cho cha mẹ, chuyện cũ hiện lên trong lòng, cha cũng xuất hiện trong trí nhớ của anh. Khi mẹ tái hôn vào năm bảy tuổi, bà mang theo con chồng trước tiến vào nhà họ Trình, lần đầu tiên Trình Nguy nhìn thấy mẹ mình vui vẻ như vậy, đối xử với anh ôn nhu hơn rất nhiều. Nhưng mông đẹp lại rách nát rất nhanh, không đến ba năm, khi anh mười tuổi, mẹ và cha kế bị tai nạn giao thông, ông cụ Trình lại tiếp quản công ty một lần nữa, từ đây địa vị của anh trong nhà họ Trình rất xấu hổ. Bởi vì không phải con cháu nhà hị Trình, mẹ lại là tiểu tam, ông cụ Trình vẫn luôn không thích Trình Nguy.

Lễ tang qua đi, thân phận của Trình Nguy ở nhà họ Trình rất xấu hổ, hoàn toàn dựa vào Trình Cảnh mới được ở lại. Trình Nguy vĩnh viễn không thể quên ngày một mình anh ngồi tuyệt vọng trước cửa nhà cha ruột. Ông cụ Trình coi hai mẹ con bọn họ là sao chổi, muốn đưa Trình Nguy về nhà cha đẻ, nhưng người đàn ông kia đã sớm ghét bỏ anh là một đứa trẻ không bình thường, căn bản không muốn cục nợ này. Sau khi đàm phán không thành công nhiều lần với đối phương, ông cụ Trình giận giữ sai người đưa Trình Nguy đến trước cửa nhà cha ruột, mẹ kế cãi nhau với cha ruột không muốn cho anh vào cửa, Trình Nguy bị nhốt ở ngoài cửa.

Cha ruột không chịu mở cửa, ông cụ Trình lại không phái người đến đón, Trình Nguy chỉ có thể đáng thương ngồi trước cửa, chờ đợi phán quyết của vận mệnh.

Bóng dáng nhỏ nhắn ngồi lẻ loi ở bậc thang, bất lực ôm lấy đầu gối, cúi đầu nhìn mấy con kiến đang bận rộn, anh không biết mình nên làm gì bây giờ, mẹ không còn nữa, Trình Nguy không còn một người thân nào, đứa trẻ dị dạng trời sinh như anh sẽ không bao giờ có người yêu thương. Ánh mặt trời mùa hè chiếu lên người nhưng Trình Nguy lại cảm thấy rét lạnh.