Chương 42: Em muốn ăn sữa của anh!

Ngày hôm đó, một đứa trẻ hồn nhiên đáng yêu đột nhiên vươn tay ra trước mặt anh, dò hỏi bằng giọng nói mềm mại:

“Sao anh lại ngồi ở đây? Tiểu Cảnh rất lo lắng đó, chúng ta cùng về nhà thôi!”

Trình Nguy lập tức ngây ngẩn, anh không biết nên trả lời như thế nào?

Nhà? Anh làm gì còn nhà?

Trình Cảnh nắm tay anh đi lên xe, Trình Nguy lại được đưa về nhà họ Trình, đứa trẻ kia thanh chỗ dựa của anh, che chở Trình Nguy trưởng thành. Từ ngày hôm đó, Trình Cảnh cười như thiên sứ hồn nhiên được anh khắc sâu vào lòng.

Không biết từ khi nào, quan hệ anh em thuần khiết dần biến chất trở thành trạng thái cắt không đứt, gỡ càng rối. Trình Nguy cũng không biết tình cảm mà mình dành cho Tiểu Cảnh là gì, là không thể xa rời người nhà, sủng nịch em trai, hay nhu cầu du͙© vọиɠ cơ thể, hoặc là tình yêu giữa nam và nữ, Trình Nguy chỉ biết mình không thể không có Tiểu Cảnh.

Cuối tháng mười hai, Trình Nguy sinh hạ đứa con đầu tiên của anh và Trình Cảnh ở nước Mỹ, là một cô công chúa đáng yêu, đặt tên là Trình Ý Trăn. Trình Cảnh vui hỏng rồi, hắn được nghỉ động lập tức chạy đến nước Mỹ thăm anh trai và bảo bảo. Hai người xa nhau mấy tháng, cực kỳ nhớ đối phương, vừa thấy mặt đã có chút củi khô bốc lửa.

Trình Cảnh ôm lấy eo thon của anh trai từ phía sau, bất mãn nói:

“Em muốn ăn sữa của anh!”

Trình Nguy lộ ra một đôi vυ" tuyết trắng đang đút sữa cho con gái, bởi vì mang thai nên hai bầu vυ" của anh trướng to một vòng, hai luồng vυ" bự trắng nõn gợi cảm muốn chết.

Trình Nguy bất đắc dĩ nói:

“Đừng nghịch, con bé còn chưa ăn no!”

Trình Nguy trấn an em trai hai câu, anh đã ôm con gái đút sữa, sau đó thả cô bé lên giường em bé. Trình Ý Trăn an tĩnh nằm trên giường, ánh mắt chuyên chú nhìn món đồ chơi trước mặt, không không khóc không nháo, gương mặt nhỏ cực kỳ đáng yêu, Trình Cảnh nhìn đến mức mềm lòng.

Hắn lấy ra một chiếc chuông chơi với con, hai người ghé vào bên cạnh nôi nhìn khuôn mặt nhỏ của Trình Ý Trăn, lòng mềm mại.

“Rốt cuộc giống ai mà lại ngoan như vậy?”

Trình Nguy cảm thấy nghi hoặc.

Lâm nữ sĩ lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo mỉm cười nói:

“Đương nhiên là giống tiểu Cảnh của chúng ta, khi còn nhỏ tiểu Cảnh cũng yên tĩnh như vậy, không khóc không nháo, rất dễ nuôi!”

Trình Cảnh có chút thẹn thùng, mẹ khen hắn như vậy thật đúng là có chút ngại.

Mẹ Trình Cảnh ôn nhu hào phóng, ngay cả khi đối đãi với Trình Nguy là con trai của tiểu tam cũng vẫn rất ôn hòa. Thừa dịp Trình Nguy đang chơi với con, Lâm nữ sĩ kéo con trai sang một bên răn dạy, ngón trỏ chọc trán hắn quở trách nói:

“Con nha, sao đang còn nhỏ như vậy đã có con, dáng vẻ ăn chơi trác táng đều học được hết! Mẹ để cậu con nhìn con, thế mà lại để con thành như vậy?”

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của con trai, Lâm nữ sĩ thở dài bất đắc dĩ nói:

“Thôi, mẹ cũng không nói con nữa. Vốn cậu của con dụng tâm bất chính, mẹ tìm cậu con là một sự sai lầm. Mấy năm nay mẹ không dạy dỗ con, bây giờ cũng không dám nói con cái gì. Nếu đã sinh con, thì về sau con phải đối xử với anh trai thật tốt, đừng trêu hoa ghẹo cỏ bên ngoài giống cha con.”

Trình Cảnh ôm cánh tay mẹ mình làm nũng nói:

“Con biết rồi, mẹ, con nhất định sẽ đối tốt với anh trai, ngài cứ yên tâm đi!”

Lâm nữ sĩ gõ trán hắn sủng nịch nói:

“Con chỉ biết nói ngọt!”