Chương 2:Có em

Trường học tổ chức tiệc với chủ đích là chia tay học sinh năm cuối-lớp 12.Tiêu Chiến là một trong những người cuối cấp nên được giáo viên ưu ái hơn nhiều so với các em khối dưới.Vương Nhất Bác cũng tham gia buổi tiệc này làm Tiêu Chiến cảm thấy kinh tởm.

Cũng vì Tiêu Chiến cứ nhắc mãi nên Đại Hàm cũng ừ cho qua.Hắn ta cảm thấy mệt mỏi với con người trước mặt,hắn cảm thấy Tiêu Chiến rất hay phàn nàn,hắn cảm thấy chán ghét với Tiêu Chiến nhưng vì anh là “bàn đạp” của hắn nên hắn cố đối xử với anh thật tốt.

“Anh ăn táo nhé?Em gọt”

“Ừ”

Tiêu Chiến và hắn đang ở căn nhà riêng hắn,hắn cảm thấy phiền khi thấy cha mẹ.Cha mẹ hắn cứ bắt hắn học,bắt hắn tìm tòi nhưng hắn vẫn ưa cách chơi “dơ bẩn” bình thường của cha mẹ hơn nên vẫn là đi đường vòng đi?

“Anh ăn đi?”

Tiêu Chiến đẩy đẩy đĩa táo trước mặt Đại Hàm,tay cầm một miếng mà gặm.Đại Hàm đang chơi game tiện miệng ừ một tiếng rồi cũng im lặng tiếp tục.Tiêu Chiến bắt đầu thấy khó chịu,nói to tiếng lên một chút.

“Anh!Anh cứ dán mắt vào cái điện thoại vậy?Anh nói em đến đây là có chuyện cần nói?Mẹ nó,nói cái quái gì?Một người nói người kia nghe không lọt tai à?”

“Tiêu Chiến,anh cảm thấy em rất phiền”

Phiền?Hắn có quyền mở mồm ra nói vậy sao?



“Anh thấy em phiền?Anh bị điên sao?!”

“Tiêu Chiến,chia tay?!!!”

“Anh...đừng chia tay...”

“Anh nói rồi,em về đi,không là chia tay thật chứ không đùa”

Tiêu Chiến bật dậy đi thẳng ra khỏi cửa,anh rất yếu lòng khi yêu người con trai này.Anh cũng không muốn bản thân mình yếu đuối trước mặt hắn,cản bản hắn chưa làm cho anh thấy tin tưởng.

Vương Nhất Bác đứng dựa vào xe thấy anh bật khóc bước ra liền rút chìa khoá đút vào túi quần mà chạy theo.

“Này,Nhất Bác?”

Vu Bân bất lực nhìn đứa bạn si tình của mình mà không khỏi thở dài,quay lại nhắc ông quản gia dong xe vào nhà.







Tiêu Chiến đến chỗ con sông gần đấy,ngồi thụp xuống ghế đá mà khóc.Anh thấy trống rỗng nhưng vẫn tốt vì anh buồn.Vương Nhất Bác đuổi theo anh đến nơi nhận ra cái bóng hình gầy mà ốm được soi sáng bởi ánh đèn đường liền lấy can đảm bước lại.Tiêu Chiến ngẩng mặt lên,cảm nhận được một bàn tay lau nước mắt cho mình tiếp đó là cái ôm bắt anh nép vào l*иg ngực của người ấy

“Cho mượn một chút”

“Ai vậy?”

“Đừng hỏi nhiều”

Tiêu Chiến cũng không biết tại sao mình lại làm vậy,anh bật khóc thật to lau hết nước mắt vào người đối diện.Tiêu Chiến khóc nhiều cũng bắt đầu thấy mệt trực tiếp ngủ luôn trong lòng cậu.

Vương Nhất Bác vuốt lại máu tóc cho anh mà không khỏi thở dài.Nhìn anh mệt mỏi,tim cậu như có như không khoét đi một mảng.Cậu cười thầm,thật may là còn biết đau,nếu không đau phải không cậu...đã chết tâm rồi?







Đặt Tiêu Chiến xuống giường,cậu vuốt lại nếp chăn cho anh rồi bước ra ngoài.Được nửa bước thì tay áo cậu bị người nào đó giữ lại.

“Đại Hàm đừng đi...xin lỗi vì...phiền anh...”

“...”

Bất động,Vương Nhất Bác đứng bất động tại chỗ,run rẩy mà quay lại.Đại Hàm?Cao Đại Hàm?Cậu có gì giống hắn cơ chứ?Cậu khác một trời một vực.Hắn ta có thấy Tiêu Chiến đau cũng không hề hấn gì chỉ miễn cưỡng mà dỗ bài ba câu,còn cậu...lòng quặn thắt,tay chân vội vàng chữa lành vết thương.Mặc cho...con người ấy ngày một đẩy cậu ra xa.

“...Đừng đi...”

Vương Nhất Bác cắn chặt môi vỗ về anh,hôn lên trán anh một cái rồi cũng nằm xuống đấy.Đêm nay em thay hắn làm việc này nhưng...là em làm tốt hơn nhiều.

____

Tiêu Chiến tỉnh giấc trong vòng tay cậu dụi dụi mắt định hôn môi người con trai này nhưng đập vào mắt lại là gương mặt cậu.Tiêu Chiến không do dự gạt tay cậu ra mà đấm cho cậu một cú giữa mũi.

“Đồ điên!Vào nhà người khác là rất vô duyên đấy,cái loại tước đoạt mọi thứ từ tay người khác như cậu đừng nghĩ đâu cũng là nhà mình cái gì cũng là của mình!Ba mẹ cậu đẻ ra cậu đúng là tốn công.Đẻ làm gì loại người chó má như cậu?”

Vương Nhất Bác lau nhẹ máu mũi đang chảy trên mặt,hướng anh mà nở nụ cười thật tươi nhưng Tiêu Chiến nhìn vào lại thấy rất kinh tởm liền thẳng tay đấm một cái vào má trái của cậu.

Vương Nhất Bác đau?Rất đau?Không đau?Đau hay không thì quyền gì mà đòi hỏi?Đòi anh quan tâm cậu ư?Không đấm cho cái nữa là may rồi!

“Em xin lỗi,hôm qua anh giữ em lại.Anh cũng đi thay đồ đi,tiệc bắt đầu vào 9 giờ sáng đấy”

Tiêu Chiến nhìn cậu cười khẩy một cái mà đi vào nhà vệ sinh,đi qua còn không quên huých một cái thật mạnh làm cậu vì không đề phòng mà ngã xuống.Anh đắc ý đi vào nhà vệ sinh,còn không quên ném lại một câu

“Chó má lắm,nhắc cái quái gì?”

Vương Nhất Bác đi xuống dưới nhà,bộ dạng của cậu làm ba mẹ Tiêu muốn tiền đình tại chỗ,cậu chiều anh thì không nói nhưng chiều đến mức này thì thật sự là hơi quá rồi!Ba mẹ Tiêu muốn dạy dỗ lại đứa con này thì cậu đã lên tiếng

“Nếu hai bác đánh anh ấy,mắng anh ấy,cháu ngay lập tức liền báo với bố mẹ cháu!”

Vì một lần giáo huấn Tiêu Chiến mà người bạn trí cốt của hai người đã giận tận hai tháng trời chúng tỏ mỗi quan hệ này tốt thế nào,sau khi bỏ qua lại còn bị ba mẹ Vương giáo huấn lại lúc đó mọi người cũng hứa không bao giờ làm tổn hại đến anh.Rồi ôm mẻ bụng mà cười to.

Ba mẹ Tiêu thở dài thường thượt nhưng người con trai đẹp đẽ này nhưng nó đã bị Tiêu Chiến làm mất đi ánh mắt vốn có của chàng thiếu niên trẻ rồi.

Cậu vẫn nhớ,đêm hôm qua,cậu nói với anh một câu mà cả đời quyết tâm làm thật tốt mặc cho anh không nghe.



“Ca,có em!”