Chương 7

Lạc Tranh theo lời giới thiệu nhiệt tình kia mà gượng gạo cúi chào. Bạch Lộ Miên có vẻ hơi bất ngờ một chút, sau đó cũng nở nụ cười tươi xinh đẹp.

"Lạc Tranh, đã lâu không gặp."

Lạc Tranh không đáp mà chỉ cười trừ. Làm ơn đi, cô không muốn ôn lại kỷ niệm với họ đâu.

Khương Ninh nghe thấy vậy liền vó chút ngạc nhiên: "Ồ, hoá ra cô cũng quen bác sĩ Bạch sao?"

"Chúng tôi từng là bạn đại học mà."

"Đại học? Lạc Tranh, cô cũng học y sao?"

"Bỏ học rồi, tôi không theo được."

Lạc Tranh cười cười xua tay, cảm giác muốn bản thân tàng hình hơn bao giờ hết. Bạch Lộ Miên nhìn Lạc Tranh bằng một ánh mắt kì quái, cô ta cố gắng dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi lại.

"Lạc Tranh, trước đây không phải cậu rất xuất sắc sao? Sao lại bỏ học vậy?"

Sao chăng cái đầu cô ta. Lạc Tranh cười cợt, không lẽ lại bảo vì cha cô phá sản.

Trong lúc cô không biết phải trả lời ra sao thì nghe được âm thanh nhàn nhạt từ phía người đối diện.

"Tới phòng làm việc của tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói về bệnh nhân Lạc Minh Sâm."

Dạ Thiên Tuyết bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi xoay người rời đi. Lạc Tranh không biết có phải cô ấy muốn giải vây cho mình không nhưng vẫn phải nhanh chóng chạy theo.

"Tôi đi trước đây."

"Thiên Tuyết, còn cuộc họp thì sao?"

"Không sao đâu, cuộc họp này cô ấy không tham gia cũng được mà..."

Lạc Tranh nghe tiếng Bạch Lộ Miên gọi với theo cùng tiếng Khương Ninh, hẳn là người phụ nữ phía trước cô cũng nghe thấy. Nhưng cô ấy không hề dừng bước mà cứ thế đi thẳng. Lạc Tranh ở phía sau Dạ Thiên Tuyết phải chạy mới có thể đuổi kịp, cô thầm cảm thán, đôi chân dài kia của cô ấy thật là có ích.

Phòng làm việc của Dạ Thiên Tuyết vô cùng đơn giản. Vẫn là màu trắng chủ đạo của bệnh viện nhưng Lạc Tranh lại có cảm giác nơi này lạnh lẽo hơn những chỗ khác. Bác sĩ Dạ không nói cũng không hỏi, cứ thế ngồi xuống bàn làm việc viết lách như thật.

Gì chứ người bảo cô tới đây là cô ấy mà, nếu cô ấy không lên tiếng cô biết làm sao? Lạc Tranh bèn tìm một nơi ngồi tạm xuống mà nghịch điện thoại.

Lúc này, phòng vang lên tiếng gõ cửa đều đều. Dạ Thiên Tuyết không dừng bút mà chỉ nhàn nhạt mời người bên ngoài kia vào. Bước vào có vẻ là một cô y tá, nhìn thấy Lạc Tranh cũng nghĩ là bệnh nhân nên gật đầu chào hỏi.

"Bác sĩ Dạ, có bệnh án cần chị xem qua."

Lạc Tranh để ý cô y tá từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi Dạ Thiên Tuyết. Thi thoảng còn cúi đầu lén cười ngượng ngùng trông rất e thẹn, đáng yêu. Nếu là Lạc Tranh nhất định đã bị làm tan chảy rồi nhưng còn người phụ nữ đang ngồi đằng kia thì quả là chẳng có ảnh hưởng gì.

Từ đầu đến cuối Dạ Thiên Tuyết đều không thèm nhìn người ta lấy một cái, chăm chú làm xong công việc của mình rồi thôi. Cô y tá cũng không có vẻ gì là thất vọng, ngược lại còn rất phấn khích, rời đi với một nụ cười tươi như hoa.

Lạc Tranh âm thầm thở dài, quả là Dạ Thiên Tuyết. Cô ấy ở đâu cũng có thể gây sự chú ý với người khác. Nhớ năm đó không chỉ nam sinh mà nữ sinh trong trường cũng tỏ tình với cô ấy nhiều không đếm xuể, chính chủ như cô còn có vài lần bị doạ nạt đánh ghen. Thật đáng sợ mà.

Lạc Tranh nhìn sườn mặt nghiêm túc của Dạ Thiên Tuyết, cô ấy so với bốn năm trước ngày càng trầm mặc. Áo blouse trắng khoác ngoài, bên trong là sơ mi đen tháo một cúc cổ, dáng vẻ làm việc thập phần muốn hút hồn người đối diện.

"Qua đây."

Lạc Tranh chột dạ thu lại ánh mắt không để Dạ Thiên Tuyết biết cô đang nhìn lén, miễn cưỡng đến gần chỗ cô ấy ngồi. Dạ Thiên Tuyết đưa cho cô một tờ ghi chú, nét chữ vô cùng mềm mại dễ nhìn.

"Đây là những điều lưu ý về bệnh nhân Lạc Minh Sâm..."

Đại loại Dạ Thiên Tuyết nói vài việc nên làm và không nên làm, nhưng lại đá thêm vài lưu ý chuyên ngành.

Từ ngày gặp lại tới giờ, đây là lần đầu Lạc Tranh thấy cô ấy nói nhiều như vậy.

"Bác sĩ Dạ, chị nói tôi nghe mấy cái chuyên môn đó tôi không có hiểu đâu."