Chương 8

Lúc này Dạ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào cô, nhàn nhạt phun một câu: "Em từng học nó rồi."

Cánh tay phải Lạc Tranh dường như trở nên mất sức, cô run rẩy tới mức làm rơi tờ ghi chú của cô ấy xuống đất. Dạ Thiên Tuyết thấy vậy nhìn cô một lát, cô ây rời khỏi ghế tiến đến nhặt tờ ghi chú lên.

"Tay phải có vấn đề?"

"Không vấn đề." Lạc Tranh chột dạ cướp tờ giấy trên tay cô ấy rồi rụt tay lại, lắc đầu lia lịa.

Lạc Tranh chỉ sợ cô ấy tiếp tục hỏi sâu. Nhưng không, Dạ Thiên Tuyết chỉ im lặng mà nhìn cô. Cái nhìn này làm Lạc Tranh nghĩ rằng cô ấy sẽ hỏi tội cô việc nghe lén nói chuyện.

"Đề nghị của tôi, em nghĩ xong chưa?"

Mơ mơ hồ hồ một lúc Lạc Tranh mới nhớ ra cô ấy đang nói về vấn đề gì. Hôm đó cô vốn cho rằng Dạ Thiên Tuyết chỉ đùa cợt để cười nhạo cô mà thôi.

"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi từ chối."

"Công việc là làm trợ lý cho tôi." Dạ Thiên Tuyết chẳng để ý lời từ chối của cô mà nói tiếp.

"Tôi không có bằng cấp." Lạc Tranh nhìn cô ấy đầy ngạc nhiên.

Làm trợ lý cho Dạ Thiên Tuyết chẳng phải là đi theo cô ấy giải quyết những bệnh nhân dễ hay sao? Nó cũng không khác gì công việc của sinh viên y mới ra trường.

"Không cần đâu, tôi không muốn làm. Cảm ơn chị." Lạc Tranh không nghĩ ngợi gì nhiều mà thẳng thừng từ chối, xong cô cầm tời ghi chú trong tay rồi rời đi.

"Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước."

Dạ Thiên Tuyết không ngăn cản. Lạc Tranh một mạch thất thần đi về phía trước, tới khi cô lấy lại tinh thần là đang đứng trước phòng bệnh của cha rồi. Lạc Tranh không bước vào trong, cô tựa vào bức tường nhắm mắt thở dài.

"Rầm!"

Tiếng đập cửa không ngừng vang lên cùng với tiếng chửi rủa: "Lạc Minh Sâm, mau trả tiền đây."

Lạc Tranh nhìn cánh cửa sắp sửa bị phá tung ra, không ngừng sợ hãi run rẩy. Cha cô còn chưa đi làm về, cô ở nhà không dám ho he nửa tiếng.

Cánh cửa cuối cùng cũng không chống lại được mà bật tung ra, một đám côn đồ cùng gậy gộc tiến vào bên trong. Chúng lại đến để đòi nợ. Từ khi cha cô phá sản, ngày nào gia đình cô cũng phải chạy trốn khắp nơi.

Bọn kia vào nhà chỉ nhìn thấy Lạc Tranh thì rất bực tức. Chúng đập phá và bê hết những đồ còn dùng được trong nhà đi. Tên dẫn đầu tóm lấy cánh tay cô hung hăng trừng mắt: "Lạc Minh Sâm đang ở đâu?"

Lạc Tranh lúc đó chỉ mới hai mốt tuổi, cô hoảng sợ tới mức không thốt lên lời, nước mắt không ngừng rơi xuống. Tên dẫn đầu tức giận đẩy ngã Lạc Tranh, đúng lúc đó cha mẹ cô cũng trở về.

"Cha mẹ, mau chạy đi."

Đương nhiên là Lạc Minh Sâm và vợ liều mạng ôm lấy con gái. Bọn côn đồ tìm được người cần tìm liền lôi cha cô lên.

"Lão già, tiền của bọn này đâu?"

"Các anh cho tôi thêm thời gian, bây giờ tôi thật sự không có tiền, chỉ còn cái mạng này thôi."

"Khá lắm. Tụi bay đâu, lên." Tên cầm đầu đấm cho Lạc Minh Sâm một cái khiến ông ngã xuống đất.

Mẹ cô ôm chân tên cầm đầu khóc lóc cầu xin cũng không được, liền liều mạng lao vào ôm lấy Lạc Minh Sâm. Ngay lúc đó, một tên cầm miếng gỗ hung hăng vung xuống hai người.

Máu chảy loang lổ một vùng, mẹ cô ngất đi, trong lúc hỗn loạn bà đã bị đánh mạnh vào đầu. Khi đó Lạc Tranh bò tới chỗ cha mẹ khóc lóc gọi lớn nhưng bọn chúng vẫn không ngừng đánh xuống, một mảnh gỗ còn vướng đinh nhọn liền phang trúng bàn tay phải của cô...

Lạc Tranh cảm thấy lành lạnh ở gò má, vươn tay lên lau đi mấy giọt nước mắt vừa rớt xuống. Lần đó mẹ cô đã qua đời, còn cô và cha đều bị thương. Bọn côn đồ ngay sau đó cũng đều bị bắt, món nợ không còn nhưng phải đánh đổi bằng mạng sống của mẹ cô.

Đã rất lâu rồi Lạc Tranh không còn khóc nữa, vì cô sợ cha sẽ nhớ về mẹ, sẽ đau lòng. Lạc Tranh lau sạch nước mắt, hít thở thật sâu rồi mới bước vào trong phòng bệnh với cha mình. Cô không để ý rằng Dạ Thiên Tuyết vẫn luôn đứng từ xa nhìn về phía cô.