Chương 5: Tần Phong về nhà

Trên đường đi An Ninh đều run rẩy, cô nghĩ đến những lời An Tĩnh vừa nói với mình, tối hôm nay Tần Phong sẽ về nhà, đã một tuần rồi hai người chưa gặp nhau, vì thế, An Ninh lái xe đến siêu thị bên cạnh, chọn mấy món Tần Phong thích ăn theo nội dung An Ninh viết, Tần Phong là người Tây Bắc nên anh cực kỳ thích ăn mì ống, thịt bò.

Khi cô về đến nhà, mở cửa, quen cửa quen nẻo đi đến phòng bếp, rửa rau, theo tứ tự cắt hành tây, cà rốt, thịt bò, tẩm ướp gia vị vừa phải vào thịt bò, ướp xong, cô lại cho thêm một cái lòng trắng trứng để thịt bò được tươi ngon, sau đó vừa nấu nước mì, vừa xào thăn bò.

Đến khi An Ninh xào xong thăn bò, chiên đậu que, cà chua, xào trứng rồi mới vớt mì ra nước lạnh, vừa đúng lúc cô nghe thấy tiếng mở cửa, cô đứng ở phòng bếp, trong lòng chột dạ, hai chân nhũn ra, không dám động đậy.

Mà Tần Phong ngửi thấy mùi hương thức ăn trong phòng bếp truyền đến, anh hơi có chút kinh ngạc, An Tĩnh rất ít nấu cơm, chỉ khi lúc nào tâm trạng cực kỳ tốt cô mới xuống bếp, xem ra vợ mình vẫn rất thương mình, anh cầm vali đi vào phòng bếp, dịu dàng gọi: “Bà xã, anh về rồi.”

An Ninh nghe thấy âm thanh của anh trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót, đã rất lâu rồi Thẩm Thành không gọi mình là bà xã, phần lớn thời gian anh đều gọi thẳng tên của mình, thỉnh thoảng khi ở trên giường mới dịu dàng gọi hai tiếng Ninh Ninh nhưng số lần không nhiều lắm, tiếng gọi bà xã này khiến trái tim khô cạn của An Ninh lập tức ươn ướt.

Tần Phong đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, đeo tạp dề, hốc mắt ửng đỏ nhìn mình, nhu nhược quyến rũ như vậy hoàn toàn khác với vẻ thong dong bình tĩnh trước kia, hơn nữa tóc cô cũng biến thành tóc ngắn, cả người đột nhiên trẻ trung hơn không ít.

Anh nhìn cô, cũng không nghĩ nhiều mà bước lên ôm lấy An Ninh, hôn lên mái tóc của cô nói: “Bảo bối, cắt tóc sao, rất phù hợp với em, rất xinh đẹp.”

An Ninh dựa vào trong l*иg ngực dày rộng của anh, một cảm giác không thể nói rõ dâng lên, quả nhiên Tần Phong là một người dịu dàng như vậy, thật sự rất hâm mộ An Tĩnh.

Hai người ôm nhau một lát, Tần Phong lại nói với An Ninh: “Anh đi lên lầu cất va li trước rồi sẽ xuống ngay.” An Ninh gật gật đầu, gắp mì sợi vào trong bát của anh, rồi rải lên một lớp thịt đã làm xong trước đó, ngoan ngoãn chờ Tần Phong quay lại.

Tần Phong cất va li, quay lại phòng bếp, nhìn thấy mì sợi được đặt ở trên bàn, anh hiểu ý mỉm cười.

Anh ngồi xuống bàn ăn, nếm thử một ngụm, mì sợi dai dai ngon miệng, thịt tươi ngon vừa miệng, quả thực là cực kỳ ngon miệng, anh cũng đang rất đói, ăn ngấu nghiến, bát mì nhanh chóng thấy đáy, An Ninh thấy anh ăn ngon miệng như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy thỏa mãn, cô khổ luyện học nấu ăn vì Thẩm Thành, nhưng kết quả là, tổng cộng anh cũng chưa ăn mấy lần, cũng rất ít khi cổ vũ cô như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là gật gật đầu, nói một câu cũng không tệ lắm cho có.

Trong lòng cô tràn ngập vui mừng lấy thêm một bát mì nữa cho Tần Phong, tham lam nhìn anh, nhìn chăm chú dáng vẻ anh ăn, tuy rằng anh ăn rất nhanh, nhưng lại không có một chút thô lỗ, An Ninh cảm thấy rất ngọt ngào.

Cô ăn một ngụm lại nhìn Tần Phong một cái, cuối cùng cũng chậm rãi giải quyết hết gần nửa bát mì, cô không quên mình là một người có nhu cầu phải giảm cân cấp bách.