Chương 3: Chuyện cũ (2)

Ngày hôm nay của nhà họ Trương rất khác với trước đây, khắp biệt thự giăng đầy mây đen, mưa gió sắp đến.

Xưa nay trên bàn cơm nhà họ Trương chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ăn một bữa cơm đến lặng ngắt như tờ.

Cho dù hôm nay dì Lý làm món sở trường mai cua biển xào bánh mật hình thoi cũng không cách nào cứu vớt Trương Thỉ thoát khỏi tâm trạng bế tắc, thoát thế giới không có nhận thức, nhạt nhẽo của bản thân.

Cuối cùng cũng ăn xong cơm tối, ba Trương nặng nề buông đũa trong tay xuống: "Trương Thỉ, vào phòng sách, họp gia đình."

"Vâng ạ." Trương Thỉ uể oải gục đầu xuống, yếu ớt trả lời.

Bàn tiếp khách bốn chỗ, ba Trương và Trương Thỉ ngồi đối diện. Mẹ Trương sợ ngồi cùng chồng mình sẽ tạo áp lực cho con trai, nên dịch cái ghế dựa đến ngồi bên cạnh con trai.

"Nói đi, chuyện hôm nay, con tính xử lý thế nào?" Ba Trương dẫn đầu đánh vỡ sự im lặng.

Trương Thỉ lại không biết nên trả lời như thế nào, chuyện xấu hổ như thế trước kia anh chưa từng trải qua, mà đối tượng của sự cố lại là thanh mai trúc mã Điền Tâm của mình. Một bên anh luyến tiếc mối quan hệ hữu nghị với Điền Tâm, muốn cả hai ở bên nhau cả đời, một bên anh lại cảm thấy chuyện lần này quá mất mặt, hy vọng có thể trốn đến chỗ xa xa để cả đời không gặp mặt nhau.

"Con không biết." Anh chán nản cào loạn tóc của mình: "Con không biết sau này nên đối mặt với cô ấy thế nào."

"Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Bây giờ vấn đề nan giải trước mắt con chưa giải quyết, còn nghĩ về chuyện sau này, đây là cách ba dạy con đối nhân xử thế à?"

"Con còn có thể làm sao bây giờ? Khoe chim là con chứ không phải ba!" Trương Thỉ đau khổ hét to, hốc mắt nháy mắt đỏ lên: "Con... Con muốn..." Lời nói đến miệng lại không nói nên lời.

"Nhưng chuyện này đã tạo thành thương tổn với Điền Tâm." Mẹ Trương cầm tay Trương Thỉ, thiếu niên 15 tuổi, thân thể đang phát dục, ngón tay thon dài lại không có tí thịt, trông cực kỳ đơn bạc: "Mặc kệ là con vô tình hay cố ý, việc đầu tiên cần làm là đi xin lỗi trước, không phải sao?"

"Mẹ, con muốn làm bạn bè tốt với Điền Tâm cả đời." Trương Thỉ tránh tay mẹ mình, che mặt lại không nhịn được rơi nước mắt, giọng mũi khản đặc: "Nhưng mà chuyện xấu hổ như vậy, con thật sự không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào, cho dù là hiện tại hay sau này."

"Ba con nói rất đúng, trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề." Mẹ Trương ôm vai Trương Thỉ, tay trái trấn an vỗ bả vai gầy trơ xương của thiếu niên: "Lại nói chuyện này ba con cũng có trách nhiệm, một nhà chúng ta đến nhà Điền Tâm xin lỗi, con thấy thế nào?"

"Bây giờ không nên suy nghĩ nhiều, trước tiên chúng ta xem Điền Tâm có thái độ thế nào đã, có lẽ Điền Tâm cũng giống như con, cũng muốn làm bạn tốt cả đời với con thì sao?"

Mặt thiếu niên chôn ở giữa đôi tay, nhìn không rõ biểu tình, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.