Chương 4: Chuyện cũ (3)

Sau khi người một nhà thương lượng xong, căn dặn dì Lý đi mua chút trái cây, chờ dì Lý trở về, lập tức xách theo đồ đạc đi đến biệt thự nhà họ Điền.

Dì Lưu nhà họ Đường ra mở cửa, sau khi vào cửa chỉ có vợ chồng nhà họ Điền ở phòng khách đón khách, Điền Tâm ở trong phòng sách làm bài tập.

Ba Trương vừa nhìn thấy ba Điền, lập tức không nhịn được trước cong thấp eo cúi đầu, vài bước tiến lên bắt tay ba Điền: "Ông Điền ơi, tôi xin lỗi ông! Tôi mang Trương Thỉ đến nhận tội chịu đòn!"

Ba Điền bị thế trận của ba Trương làm cho vẻ mặt ngây ngốc:

"Này... Này... ông Trương, có chuyện gì từ từ nói, sao lại thế này?"

Chờ đến khi ba Trương nói đại khái về chuyện xảy ra ngày hôm nay một lần nữa, thì phòng khách rơi vào yên tĩnh.

"Cay đôi mắt quá, ông Điền! Thằng nhãi Trương Thỉ này! Ông yên tâm! Nếu mà Điền Tâm có bóng ma tâm lý gì, nhà họ Trương chúng tôi tuyệt đối không vứt bỏ trách nhiệm đâu!" Ba Trương nói một hồi sau đó kéo Trương Thỉ đang cúi đầu đứng ở một bên: "Trương Thỉ nhà chúng tôi sau này chính là con nuôi nhà ông Điền! Làm trâu làm ngựa cũng không chối từ!"

"Thôi, đừng đừng, con nuôi thì được, làm trâu làm ngựa thì không cần, suy cho cùng đây cũng là chuyện ngoài ý muốn." Ba Điền xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Mọi người ngồi trước đi, đừng đứng cả."

"Đứa nhỏ Điền Tâm này cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà không nói với chúng tôi." Mẹ Điền sửng sốt nửa ngày sau đó cũng hòa

hoãn lại, kêu dì Lưu đi pha trà: "Để tôi đi xem Điền Tâm một chút, mọi người trò chuyện trước đi." Nói xong thì đi lên lầu tìm Điền Tâm.

Dưới tầng có tiếng động lớn như vậy, thật ra Điền Tâm ở trên tầng đã sớm phát hiện. Cô lúc này tránh ở chỗ rẽ cầu thang, trộm nhìn thiếu niên ở giữa phòng khách.

Tuy rằng Trương Thỉ cúi đầu, tóc mái nhỏ vụn che hơn phân nửa đôi mắt, nhưng ánh đèn thủy tinh ở phòng khách chiếu rất sáng, chiếu cho những cái nhỏ nhặt trên người cũng rõ ràng. Cô vẫn thấy được đôi mắt ửng đỏ của anh.

Cuối cùng vẫn bị chú Trương đánh sao?

Tuy rằng chuyện buổi chiều rất xấu hổ, nhưng kinh ngạc cũng chỉ xuất hiện khi chuyện xảy ra, trên thực tế sau khi Điền Tâm chạy về nhà xong, cũng vì biểu hiện lúc đó của mình mà hối hận.

Trương Thỉ rõ ràng đang bị chú Trương đánh, cô là bạn của cậu ấy, thời khắc mấu chốt không giúp đỡ thì thôi, ngược lại còn lo chạy một mình.

Trong lòng Điền Tâm cũng cực kỳ loạn, xấu hổ, thẹn thùng, tự trách, các loại cảm xúc hỗn loạn tạo thành một nắm sợi len, ngăn chặn lời nói, cô không biết tiếp theo nên đối mặt với thiếu niên dưới tầng thế nào.

Cho nên khi mẹ Điền lên tầng, đã thấy tình cảnh như thế này, con gái bảo bối của bà ngồi quỳ trên thảm, hai tay vịn cầu thang, cẩn thận ló nửa cái đầu lén nhìn người ở phòng khách, nhíu mày, vẻ mặt u sầu. Nhìn thấy bà lên cũng không hoảng loạn, nhỏ giọng gọi một tiếng mẹ, đôi mắt vẫn nhìn thiếu niên dưới tầng như cũ.

Mẹ Điền dở khóc dở cười, kéo con gái, nhỏ giọng hỏi: "Muốn đi xuống hả?"

Điền Tâm rối rắm một chút, vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không xuống nữa, con còn chưa nghĩ ra nên xử lý chuyện này thế nào."

"Vậy tâm sự cùng mẹ nhé?"

"Vâng." Điền Tâm khẽ gật đầu, sau đó đi theo mẹ trở về phòng sách.

Sau khi nói chuyện mới biết được, trọng điểm chuyện Trương Thỉ rối rắm không phải là nghĩa khí mình cho rằng bạn bè phải có. Điều này khiến cho Điền Tâm cạn lời: "Con có thể có bóng ma gì, bị nhìn thấy hết chính là cậu ấy chứ đâu phải con, nếu mà có bóng ma tâm lý thì hẳn phải là Trương Thỉ thì đúng hơn."

Nhìn thấy vẻ mặt "Con nói rất có lý, mẹ không có cách nào phản bác" của mẹ, Điền Tâm không được nhịn bật cười: "Con cũng muốn xin lỗi Trương Thỉ, vì không có chút nghĩa khí bạn bè nào."

"Sau đó còn muốn nói với cậu ấy rằng con không sao, con không bị cậu ấy ảnh hưởng." Điền Tâm bổ sung nói.

"Vậy bây giờ con đi xuống dưới nhé?"

"Không được, bây giờ dưới tầng quá nhiều người, con sợ con và cậu ấy đều sẽ xấu hổ, ngày mai đi học con sẽ nói riêng với cậu ấy."

"Được, mẹ đi xuống đây, con làm bài xong đi ngủ sớm một chút, ngoan ~"

Trương Thỉ ở dưới tầng, một bên đi theo ba Trương xin lỗi chú Điền, một bên luôn chú ý tiếng động ở cầu thang. Khi nhìn thấy một đôi dép lê đi xuống, anh lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đi xuống.

Nhìn thấy là mẹ Điền, thất vọng trong mắt cũng không che giấu được nữa, hành động này chọc cười mọi người ở đây, ba Điền dẫn đầu mở miệng: "Bà xã, Tâm Tâm thế nào?"

"Tâm Tâm không sao, chỉ là bây giờ không tiện lắm, Trương Thỉ con đừng lo lắng, con bé nói ngày mai sẽ tìm con chơi."

Ba Trương như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm: "Còn tìm Trương Thỉ chơi thì tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Quay đầu Trương Húc đã trở mặt: "Điền Tâm nói con bé không sao, ngày mai con biểu hiện thật tốt cho ba, có biết chưa?"

"Dạ, con biết rồi." Trương Thỉ cuối cùng cũng buông lỏng mày nhíu chặt cả đêm, cười thẹn thùng: "Ngày mai con nhất định xin lỗi cô ấy thật nhiều."

Nhưng mà mọi chuyện lại không đi theo hướng suy nghĩ của hai nhà, cũng giống như không phát triển theo hướng Trương Thỉ và Điền Tâm nghĩ đến.

Lớp chín hai người không phải cùng lớp, nhưng giữa trưa mỗi ngày hai người đều sẽ ở sân thượng ăn cơm cùng nhau.

Trương Thỉ theo thường lệ đi lên sân thượng, trái tim vừa hồi hộp vừa kích động, liên tục diễn thuyết cảnh tượng lát nữa xin lỗi trong lòng.

Không bao lâu sau, Điền Tâm đi đến, áo sơmi màu trắng phối với váy dài màu lam, đồng phục bình thường lại khiến cô càng thêm vẻ thanh thuần đáng yêu.

Tuy chỉ là cả đêm không gặp, nhưng cô lại cảm thấy như xa cách đã lâu. Cô nhìn đôi mắt đen như mực của Trương Thỉ, lời vốn muốn nói cũng không cách nào nói ra được, trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh anh khoe chim ngày hôm qua.

"Tớ..." Lời muốn nói nghẹn ở cổ họng nói không nên lời, sắc mặt Điền Tâm chầm chậm ửng hồng, hình ảnh "xúc xích" ngày hôm qua nhìn thấy như copy paste xâm chiếm đại não của cô.

Rõ ràng không thèm để ý, rõ ràng nên quên.

Cuối cùng Điền Tâm còn chưa nói được gì, đã chạy trối chết.

Chỉ để lại một mình Trương Thỉ ở sân thượng, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Một khoảng thời gian sau đó, hai người luôn không hẹn mà cố ý tránh mặt đối phương.

Sau đó, Điền Tâm cuối cùng cũng phai nhạt chuyện này, muốn làm lành cùng Trương Thỉ, nhưng từ xa xa nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Trương Thỉ, lòng cô lại sinh ra chút nhút nhát, trước sau cảm thấy thời cơ không đúng.

Trương Thỉ vẫn luôn trốn tránh không đối mặt.

Cứ vậy, qua 2 năm.