Quyển 3 - Chương 2:

Trong lúc Song Điềm phải ứng phó với các hoạt động xã giao đến mức có ác cảm, thì mấy năm nay vì Trần Dậu phát triển sự nghiệp, nên người nhà anh cũng không có quá sốt ruột, anh không đề cập đến, người trong nhà cũng không tự chủ trương gì.

Hiện tại, Trần Dậu chủ động đề xuất việc này, mẹ Trần suýt chút thì vui đến quên trời đất, ngay lập tức gọi điện cho người nhà, bạn bè thân thiết để sắp xếp hôn sự.

Dưới sự sắp xếp âm thầm của Trần Dậu và sự thuận nước đẩy thuyền của Song Điềm, hai nhà ăn ý phối hợp với nhau cũng đã được hai tháng.

Khi bạn đại học của Song Điềm biết tin cô sắp kết hôn, tất cả đều thầm rủa ‘fuck’ một tiếng. Bên Trần Dậu cũng khỏi phải nói, một đám bạn đại học của anh cũng kinh hồn bạt vía, không hiểu tại sao mới đậu cử nhân cùng nhau hôm kia, hôm nay thằng bạn là kết hôn trong chớp mắt.

Những người hiểu biết Trần Dậu đều biết anh là một kẻ cứng đầu, không ai có thể ép anh làm chuyện gì, cho nên trên Wechat, bạn bè anh liên tục la ó hò hét, nói rằng anh đã ‘phản bội tổ chức’, lén lút yêu đương.

Trần Dậu không rảnh ứng phó với đám đàn ông độc thân kia, anh còn bận chuẩn bị cho hôn lễ của mình.

Cuối tuần này, Trần Dậu dùng ngày nghỉ dẫn Song Điềm đi chọn nhẫn và váy cưới.

Tiết trời tháng 8, ánh nắng có vẻ chói chang hơn bình thường. Song Điềm vừa ra khỏi cửa đã thấy mình giống một một chiếc bánh nướng.

Trần Dậu thắt đai an toàn cho cô, nhéo nhéo cái mặt nhăn nhó của cô: “Người ta ngủ đông còn em ngủ cả hè, còn ngủ chưa đủ sao?”

“Ngoài trời nóng quá, cứ động một chút đã đổ đầy mồ hôi, ở nhà nằm điều hòa tốt hơn.” Song Điềm nhìn ra bầu trời cao cao bên ngoài, thật sự là lười nhúc nhích.

“Đã hẹn trước rồi, có thời gian nên đi xem xem có phù hợp không để còn sửa nữa.”

Bởi vì hai người đã có thỏa thuận trước, cho nên Song Điềm hoàn toàn không có chút áp lực nào đối với hôn lễ sắp đến, thậm chí có thể nói là lười quản. Hầu hết đều là Trần Dậu tự tay làm, còn cô thì cái gì cũng không rõ.

“Thì cứ chọn đại vài mẫu là được rồi, cần gì phải lãng phí tiền bạc và thời gian đi đặt làm. Nếu được em cũng chẳng cần nhẫn kim cương đâu, cứ đặt đại một cặp nhẫn đúng size là được rồi.”

Trần Dậu nhàn nhạt nói: “Có đóng kịch thì cũng phải làm cho tới, nếu hai chúng ta đều hời hợt như vậy, không khéo người khác sẽ nhìn ra manh mối đấy.”

Nghe vậy, Song Điềm lập tức thu hồi thái độ lười biếng của mình.

Trần Dậu cười cười, những ngón tay dài của anh ôm lấy vô lăng, đảo một đường cong xinh đẹp, cho xe chạy ra đường.

Lúc đang thử váy cưới, Trần Dậu kêu trợ lý đem nhẫn kim cương đến, Song Điềm thật sự chẳng cần đυ.ng đến một ngón tay.

Nhẫn là do Trần Dậu đặt làm ngay sau khi hai người thỏa thuận với nhau, vừa mới bay từ nước ngoài suốt đêm về, khi Song Điềm đeo vào tay còn có chút ảo giác nóng hổi.

Đối với nhẫn kim cương, thật ra Song Điềm không có nhiều mong đợi, cô cảm thấy trên chiếc nhẫn trồi lên một hột kim cương vốn chẳng có gì đẹp đẽ.

Nhưng khi mở hộp nhung ra, cô lại có chút kinh ngạc.

Đại khái là biết sở thích của Song Điềm, Trần Dậu cố tình nói với người làm nhẫn, chiếc nhẫn này không được làm theo dạng đính một hạt kim cương gồ lên.

Song Điềm tự đeo nhẫn vào ngón áp út của mình, gật đầu hài lòng: “Cũng không tệ, khá đẹp. Anh có thấy vậy không?”

Trần Dậu nghe vậy kéo bàn tay cô qua, vô cùng cẩn thận và nghiêm túc đánh giá chiếc nhẫn.

Song Điềm tùy ý để anh nắm tay mình đánh giá nó, tay còn lại lật quyển tạp chí giới thiệu các mẫu tiệc rượu ngoài trời đặt trên bàn, hoàn toàn không cảm thấy hai người tay nắm tay trông tình tứ như thế nào.

“Anh cảm thấy khăn trải bàn màu rượu champagne này như thế nào?” Song Điềm giật giật ngón tay, ý bảo Trần Dậu ngó qua xem thử.