Chương 8-1

Vừa bước vào, màu xanh lục và quả đỏ của hàng chục cây cối trong không gian đó lập tức tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ, khiến cảm xúc của Từ Triết Phàm dâng cao.

Cây táo đã chín từ lâu. Quả chín sẽ tự rụng xuống nền đất đen mềm, rễ cây ở dưới đã rụng đi một vài một lớp. Quả rất to, nặng trịch, đỏ mọng nước và có mùi thơm dịu. Vẻ ngoài đầy đặn khiến mọi người vừa nhìn là đã muốn ăn thật nhiều. Từ Triết Phàm ăn thử một ít thì thấy vị đậm đà hơn táo bình thường, lại còn ngọt và giòn hơn. Ai có khẩu vị giống Từ Triết Phàm đều sẽ cảm thấy rất ngon.

Cây táo để trong không gian đó vài ngày rồi mà vẫn như cũ, không thối hay có sâu gì cả nên Từ Triết Phàm cũng hơi yên tâm. Điều khiến Từ Triết Phàm ngạc nhiên đó là với tốc độ phát triển nhanh như vậy của cây mà những chiếc lá lại không hề có dấu hiệu khô héo sau khi rụng quả. Hơn nữa, trên những cành đã từng ra quả rồi lại mọc ra những quả mới to bằng bàn tay.

Từ Triết Phàm nhìn cái cây và có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ cái cây này có thể sinh trưởng liên tục luôn sao? Không cần phụ thuộc vào mùa xuân hạ thu đông gì sao?

Mặc dù Từ Triết Phàm cảm thấy suy nghĩ này hơi kỳ lạ, gần như không đúng với quy luật sinh trưởng tự nhiên của thực vật, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì sự tồn tại của bản thân trong không gian này đã là một kỳ tích rồi. So với chuyện này thì việc cây có thể ra quả liên tục trong điều kiện nhiệt độ ổn định vẫn có thể giải thích được.

Nếu tất cả những điều này thật sự đúng như suy nghĩ thì Từ Triết Phàm cảm thấy rằng mình có thể đã đến một nơi có kho báu và không gian này có thể là cách làm giàu nhanh và thuận tiện nhất.

Lúc đầu, sau khi tái sinh thì Từ Triết Phàm chỉ nghĩ là dựa vào kinh nghiệm được đã từng được sống của mình để nắm bắt vài cơ hội và mở một cửa hàng kinh doanh một số thứ trong thành phố rồi kiếm được một chút lợi nhuận. Vậy thì sau này không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Nhưng sau khi có không gian này, Từ Triết Phàm bỗng nhiên cảm thấy dường như có một con đường hoàn toàn mới ở phía trước. Mặc dù kinh doanh có thể kiếm tiền nhưng nó cần rất nhiều thời gian và công sức. Vì anh vẫn còn là một sinh viên nên chắc chắn sẽ không có nhiều thời gian để làm được. Nhưng nếu chỉ là trồng cây trong không gian đó thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần chăm sóc chúng trong mơ rồi sau khi đơm hoa kết trái thì tìm cách bán. Với những loại trái cây có vẻ ngoài và chất lượng tuyệt vời này thì Từ Triết Phàm tự tin rằng giá sẽ không quá thấp.

Sau này, nếu tất cả diện tích trong không gian này đều được trồng cây và không có chu kỳ thực vật thì trái cây sẽ luôn phát triển mà không cần phụ thuộc vào mùa nào. Vậy thì bán những loại trái cây này để kiếm tiền là một công việc kinh doanh vô cùng dễ dàng đối với anh, lại còn buôn một lãi mười.

[Note: Ít vốn nhưng lãi được nhiều]

Từ Triết Phàm càng nghĩ về điều đó thì càng trở nên phấn khích và tràn đầy hy vọng vào tương lai. Nhưng trước đó thì Từ Triết Phàm cần phải bán lô táo đầu tiên trong không gian này. Đây là ‘cục vàng’ đầu tiên và cũng là điều mà bây giờ Từ Triết Phàm muốn làm nhất.

Chuyện này nói thì dễ hơn làm. Trước hết, ở nông thôn nơi duy nhất có thể bán táo là chợ, mà anh lại chỉ là một đứa trẻ mười tuổi nên nếu không có lý do thích hợp thì cha mẹ anh có lẽ sẽ không đồng ý. Nếu anh không nói với họ mà giấu họ đi chợ bán đồ rồi lỡ như hàng xóm hoặc người quen của anh nhìn thấy anh đi chợ thì sẽ rất thảm. Chuyện này chắc chắn sẽ đến tai cha mẹ anh và rồi một đống vấn đề sẽ xảy ra. Họ sẽ hỏi anh lấy tiền buôn bán trái cây ở đâu ra? Có phải ăn cắp tiền hay lấy trộm từ trong nhà không? Nếu anh nói là đi vay thì họ sẽ hỏi là vay ở đâu, vay của ai, hoặc là hoa quả ở đâu, đã được đồng ý chưa, vân vân. Đến lúc đó mười mánh mới che đậy được một mánh. Làm lén lút thì phiền phức lắm, Hứa Triết Phàm cũng không muốn làm.

Anh nghĩ cách tốt nhất là tìm lý do để thuyết phục ba mẹ cho anh ra chợ bán đồ một cách quang minh chính đại trong kỳ nghỉ.

[Note: ‘Quang minh chính đại’ là làm gì đó một cách công khai]

Nhưng thật sự không dễ để có thể đưa ra một lý do chính đáng. Khi đang trong tình trạng tuyệt vọng thì một cuộc gọi từ trường học đã giúp Từ Triết Phàm giải quyết vấn đề. Không phải là sắp đến kỳ nghỉ hè sao? Cô giáo hy vọng rằng trong kỳ nghỉ hè, các học sinh có thể dành thời gian để tham gia lao động bên cạnh việc học, rồi lấy thành quả lao động để duy trì cuộc sống. Có nghĩa là vừa học vừa làm, dùng số tiền kiếm được để đóng học phí và giúp ba mẹ bớt gánh nặng.

Vừa học vừa làm! Vừa học vừa làm! Từ Triết Phàm đọc thầm hai lần, lập tức vui mừng khôn xiết, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Lý do này đúng thật là dành cho anh rồi. Năm nào trường học cũng khuyến khích việc này mà, sao anh lại không nghĩ ra sớm hơn chứ.

Tối hôm đó, Hứa Triết Phàm nói chuyện với Lưu Tú. Hứa Tú đang đốt lửa trong bếp, nghe xong thì hỏi: "Vừa học vừa làm? Trường con lại đang làm gì nữa vậy?"

Từ Triết Phàm giúp Lưu Tú rửa bát và kiên nhẫn nói: "Là nhà trường khuyến khích học sinh làm, nói là tự mình kiếm tiền đóng học phí để giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ."

Lưu Tú đứng dậy rửa nồi và nói: "Trường học bị sao vậy, một đám trẻ con thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nếu thật sự dựa vào các con thì cha mẹ đều sẽ chết đói hết."

Từ Truyền ở bên cạnh nói: "Đừng ngắt lời đứa nhỏ, để nó nói hết câu xem nào. Anh thấy trường học tổ chức chương trình vừa học vừa làm này cũng rất hay đó chứ. Trẻ em ngày nay không làm việc nhiều nên bọn chúng làm sao mà biết được kiếm tiền khó khăn như thế nào. Để bọn chúng trải nghiệm một chút cũng không tồi, có thêm trải nghiệm xã hội.”