Chương 10-2

Cao Mẫn mở bịch lấy mấy quả táo ra: “Thú thật mà nói thì mấy trái táo này vừa to lại vừa ngon, so với trong thành phố thì bán một tệ một cân là không mắc một tí nào.”

Nói rồi bà đưa hai trái táo cho Lý Bách Nhiên: “Con mang vào trong rửa rồi ăn thử đi.”

Lý Bách Nhiên cầm lấy rồi nhìn một chút: “Ấy! Táo thật nè, mẹ mua ở chợ thiệt hả?”

Cao Mẫn nói: “Chứ còn gì nữa? Hồi ở trong chợ ấy em trai con cứ khóc đòi ăn cho bằng được với cả mẹ nhìn mà không cầm lòng được nên mới mua năm cân đem về cho cha con ăn thử đấy. Mùa này mua táo không dễ đâu, có nhiều trái thối vỏ nhăn nheo nên mấy trái mọng nước như vậy không tìm thấy đâu.”

Lý Bách Nhiên vào trong bếp mở nước rửa táo rồi cắt ra một nửa đưa cho em trai, nửa còn lại đưa lên miệng cắn một miếng. Đúng là vừa giòn lại vừa ngọt, thịt quả có màu vàng vàng, mọng nước, cảm giác nó có rất nhiều nước và đường. Lý Bách Nhiên cắn thêm hai miếng, nuốt một cái ực rồi gật đầu nói: “Không tệ, ăn ngon lắm!”

Cao Mẫn cười nói: “Mẹ biết con thích ăn mà, mẹ mua tới năm cân lận. Người bán táo còn là một thằng nhóc nữa, nhỏ hơn con một xíu hà, cái này làm mẹ hơi khó xử một tí. Thằng bé biết cách làm ăn lắm nha, mẹ mua năm cân còn tặng cho mẹ thêm một cân nữa đó, không biết đó là con cái nhà ai mà hiểu chuyện quá trời luôn, ấy, có lẽ là học chung trường với con đó.”

Người nói thì không có ý gì nhưng người nghe thì có, Lý Bách Nhiên vừa ăn táo vừa hỏi: “Cậu ấy như thế nào vậy?”

Cao Mẫn nói: “Nhỏ hơn con một tí, dáng người thì...ừm, cao thế này, đội một cái nón rơm, nhìn trắng trẻo sạch sẽ lắm, nhìn giống người thành phố hơn chứ không giống dân trong thôn tí nào hết.”

Sau khi nghe xong, Lý Bách Nhiên suy nghĩ một chút rồi nhớ tới đứa bạn cùng bàn là Từ Triết Phàm. Dạo gần đây cậu ta có hơi thay đổi, trước kia cả người cậu ta đều bẩn hề hề nhưng bây giờ lại sạch sẽ thơm tho, trắng trẻo hơn rất nhiều lại còn đột nhiên trở nên thân thiện hơn, không còn giống với trước kia nữa, đi học cũng nhiều hơn và kết quả học tập cũng tốt hơn rồi.

Hai ngày trước cậu có nghe Lưu Quyền nói là cậu ta không chịu đi lụm rác chung, nói là muốn đi bán đồ.

Lý Bách Nhiên nhìn mấy trái táo trong tay rồi ước lượng một chút, chẳng lẽ là cậu ta đi bán táo sao?

Cậu nhớ là nhà của cậu ta có trồng một vườn cây, mà cây có trái nhanh như vậy hả ta? Suy nghĩ này kỳ lạ thiệt nha.

Lý Bách Nhiên đứng dậy nói: “Mẹ ơi, lần sau mẹ có đi chợ nhớ dẫn con theo nha.”

Cao Mẫn hỏi: “Sao vậy con trai? Học hành mệt quá hả con?”

Lý Bách Nhiên cầm lấy trái táo rồi đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Dạ mẹ, có hơi chán một tí nên con muốn đi ra ngoài giải tỏa một chút.”

Cao Mẫn lau miệng dính đầy nước trái cây của thằng con út, đáp: “Được rồi, lần sau mẹ sẽ dẫn con với Tiểu Huy đi chung.” Nói xong bà cúi xuống hôn thằng con trai út, Lý Huy mới hai tuổi quay đầu lại, bò lên bàn vươn tay cầm lấy trái táo.

***

Từ Triết Phàm chạy một mạch về nhà, Từ Truyền và Lưu Tú vẫn còn ở ngoài đồng chưa về nhà nên anh vội vàng mở cửa ra, bỏ giỏ xuống rồi lấy ghế đẩu với mấy cái khác ra. Xong xuôi thì anh lại chui vô phòng đếm tiền trong túi, tổng công là bảy mươi hai tệ, lấy giấy báo gói lại rồi đi ra ngoài. Bắt đầu lấy cỏ nhúm lửa nấu cơm, gọt vỏ khoai tây rồi rửa sạch, lặt một nắm đậu que của chú bán rau đợi nồi nóng lên thì đổ một ít dầu đậu nành vào, dầu sôi thì cho đậu que vào xào một chút rồi sau đó đổ hết khoai tây vào trong, nêm nếm muối nước tương đồ vào. Nhớ tới cái gì đó, anh lấy từ trong hũ ra một miếng thịt heo muối, cắt vài lát rồi bỏ vào trong nồi sau đó gác đôi đũa nằm chéo trong nồi để cơm thừa hồi sáng lên, đậy nắp lại nấu lửa nhỏ.

Quăng mấy khúc củi xuống đáy nồi.

Quay người qua một bên lấy mấy trái dưa leo trong giỏ ra rửa sạch, cắt làm đôi rồi trộn với một ít muối và tỏi băm. Tiếc là không có đậu phộng, nếu có đậu phộng rang lên đập dập rồi bỏ thêm vào thì ăn sẽ ngon hơn rất nhiều.

Ăn cơm xong anh lại chạy ra ngoài cho gà vịt ăn.

Khi Lưu Tú và Từ Truyền về tới nhà, nắp nồi đã bị hơi nước làm cho bung ra, gà vịt tung tăng chạy khắp sân. Lưu Tú mở nắp nồi ra, nhìn thấy đậu và khoai tây đã chín, một mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.

Đậu que và khoai tây đã chín rồi, trên bề mặt có một lớp váng dầu mỏng và trên thành nồi có một lớp bột nhão, khi ăn sẽ rất thơm.

Lưu Tú bưng cơm trong nồi rồi lấy đôi đũa ra, dùng xảy đảo hai cái hỏi: “Tiểu Phàm, đậu que con lấy ở đâu ra vậy?” Trong vườn chưa gieo đậu mà.

Từ Triết Phàm đang bưng mâm cơm để lên giường đất, vừa bưng vừa nói: “Hôm nay con đi ra chợ bán đồ, có một chú cho con hai bó đậu bán ế á, miễn phí luôn.”

Lưu Tú lắng nghe rồi mỉm cười: “Nói giống thiệt lắm he, nào nói mẹ biết con bán cái gì coi?”

Từ Triết Phàm nói: “Bán táo ạ.”

Lưu Tú nói: “Bây giờ làm gì có táo?”

Từ Triết Phàm nói: “Đúng rồi, táo bảo quản tốt thì không có bị hư.”

Lưu Tú chọc anh một chút: “Vậy con bán được bao nhiêu?

Từ Triết Phàm nghiêm túc trả lời: “Chắc chắn là đủ tiền đóng học phí!”

Lưu Tú cười nói: “Chém gió vừa thôi, y chang cha con. Hồi đó trước khi cưới mẹ ổng nói cái gì mà nhà không có thiếu tiền vậy mà cưới xong rồi lúc ra riêng thì một hào cũng chẳng có.”

Từ Triết Phàm mỉm cười không cãi lại, anh bưng mâm cơm đi vào trong nhà bởi vì anh biết rằng mẹ sẽ không tin mà.

Từ Truyền rửa mặt xong thì đi vào trong nhà, lúng ta lúng túng nói: “Không nói là đang đói bụng nha, đồ ăn Tiểu Phàm nấu càng ngày càng ngon đấy nhỉ.” nói xong ông không dám nhìn vào Lưu Tú mà bước nhanh vào trong nhà.

Trên bàn ăn, ba người ăn gần hết nửa nồi đậu hầm khoai tây, ăn xong thì lau dọn bàn. Trưa nào Lưu Tú và Từ Truyền cũng ngủ trưa hết, đến chiều sẽ lại đem cuốc xẻng ra ruộng làm việc.

Bỏ lại một mình Từ Triết Phàm ở nhà coi nhà. Từ Triết Phàm đóng cửa lại rồi leo lên giường đất, anh nôn nóng muốn trồng cây giống nên nhắm mắt lại đi vào trong không gian.

Những cây non hồi nãy bây giờ đã năm trên đất đen theo từng loại. Sau vài tiếng ở trong không gian và được hơi ẩm nơi đây chăm sóc đã mọc thêm vài cái lá non rồi.