Chương 11

Từ Triết Phàm bận rộn trong không gian cả buổi chiều mới cắt được hơn hai mươi cây con xuống, sau hai ngày thì cây con đã lớn lên thành hai hàng cây nhỏ. Anh rất hài lòng khi thấy những cây con mà mình trồng đã lớn lên trên cánh đồng một cách oai hùng. Mười ba cây táo vừa trồng đã ra một chùm quả khác gần chín lúc này đang rụng xuống đất, một lúc sau có thể nghe thấy tiếng một hai quả rơi xuống đất.

Từ Triết Phàm bước tới và nhặt chúng lên, anh lau qua và cắn một cái cảm nhận được hương vị thơm ngon ngọt ngào không nói nên lời. Sau đó anh xoay người, ngồi ở bên hồ nước nghỉ ngơi một lúc. Bởi vì anh uống nước trong hồ mấy lần rồi nên trên người cũng không còn tạp chất.

Anh cẩn thận nhìn cái hồ, nó không quá lớn nhưng có vẻ rất sâu. Từ Triết Phàm bẻ một nhánh cây dài chọc xuống ao để thử độ sâu nhưng anh không thể chạm tới đáy. Nó trong vắt giống như một mảnh thủy tinh và khi có động tĩnh thì nó sẽ nhẹ nhàng tạo ra gợn sóng lăng tăng. Từ Triết Phàm ra khỏi không gian sau khi nghiên cứu rất lâu mà anh vẫn không có kết quả.

Trong vài ngày tiếp theo thì ngày nào Từ Triết Phàm cũng đi chợ. Sáng sớm đã rời đi, anh đi đến tất cả các chợ lớn gần đó và cũng có một số chợ ở rất xa. Anh tìm một nơi khuất tầm nhìn ở cuối chợ rồi đặt giỏ ở đó và nhấc nắp lên để tìm táo bên trong. Chưa kể đi bộ đường dài như vậy cũng không uổng công, may mà bán cũng được. Mỗi ngày kiếm sáu bảy chục tệ, ai bảo ở quê thời này ít người giàu? Từ Triết Phàm cảm thấy không hề ít.

Hơn nữa Từ Triết Phàm rất biết cách kinh doanh, anh sẽ tặng miễn phí một cân khi mua năm cân và cứ mười cân tặng hai cân. Công việc kinh doanh vẫn đang phát đạt. Sau khi về nhà, anh đổ tiền ra đếm. Trong bốn ngày anh đã kiếm được 312 tệ 50 xu, đây là một số tiền rất lớn đối với một đứa trẻ. Nhưng anh hiểu rằng tiết lộ tài sản của mình với người khác là không tốt. Người dân quê thời nay tuy lương thiện, ít kẻ xấu nhưng cũng cần phải đề phòng người khác.

Anh phải tìm một nơi để giấu tiền. Anh có thể giấu nó ở đâu nhỉ? Từ Triết Phàm nhìn quanh nhà, ngoại trừ chiếc tủ sơn mài lớn màu đỏ thì thực sự không có chỗ nào để giấu được nữa. Đừng nói đến nhà bếp, lũ chuột sẽ tìm thấy và đào hố và chôn thì sao? Sợ bị phát hiện nên Từ Triết Phàm muốn mua một chiếc hộp sắt để tiền vào đó rồi chôn an toàn hơn, nhưng chôn ở đâu lại trở thành một vấn đề? Ở nhà? Đào hố dưới đất thì rất dễ bị tìm thấy. Chôn ngoài thì đào ra sẽ hôi, chôn dưới tường thì chuột rất nhiều.

Và việc lấy đi lấy lại sau khi chôn xuống đất là quá bất tiện. Từ Triết Phàm có chút lo lắng. Anh đếm tiền một lúc lâu thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, anh đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi sau đó ngồi thẳng dậy định bỏ tiền vào trong không gian. Tiền đã chuyển trên đất hai lần, nhưng nó không đi vào.

Từ Triết Phàm có chút thất vọng. Thực vật thì có thể đặt ở trong không gian mà tiền giấy cũng là làm từ thực vật hẳn là có thể đặt vào. Thử hai lần nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, Từ Triết Phàm nhất thời ủ rũ, tại sao có thể lấy cái muôi bầu mà tiền thì không nhỉ? Từ Triết Phàm thở dài, đành phải cất tiền trước. Anh đứng dậy đi vòng qua cửa, quyết định cho vào hộp sắt rồi chôn xuống đất. Tốt nhất là chôn sâu hơn và đè hai gạch lên trên thì chuột sẽ không vào được.

Anh mở cửa phòng bên thì vô tình phát hiện bên trong có mấy quả hồ lô trên mảnh gỗ vụn, anh nhớ mẹ nói là dùng để múc nước, chắc là đồ thừa. Từ Triết Phàm nhặt một cái lên và ngắm nghía, nó rất to và những cây con nặng trĩu vẫn chưa được nhổ ra. Từ Triết Phàm cất hai quả hồ lô và giữ chúng trong không gian. Chúng có thể sẽ hữu ích trong tương lai, anh quay người rời khỏi phòng với một quả hồ lô nhỏ trong tay.

Những quả hồ lô nhỏ rất dễ thương, anh muốn khoét chúng ra và dùng thay hộp sắt. Đầu tiên là cắt phần trên của quả hồ lô một lỗ to bằng nắm tay, sau đó lấy ruột ra giống như hồ lô rượu trước đó rồi đặt đầu hồ lô trở lại. Nó trông đơn giản hơn nhiều so với một con heo đất và nó sẽ càng đẹp hơn nếu nó được khắc hoa văn ở bên ngoài.

Từ Triết Phàm không nỡ đặt nó xuống, vì vậy anh vội vã vào phòng và bỏ một ít xu vào đó đóng nắp lại và chiêm ngưỡng thành quả của mình một lúc. Rồi anh dùng thử sức đưa nó vào không gian.

Khi anh nhìn vào bàn tay trống rỗng và hoàn hồn lại, anh thấy choáng váng. Anh đã đưa nó vào được rồi? Từ Triết Phàm không thể tin được, anh nhìn xung quanh nhưng không có dấu tích của quả hồ lô nhỏ nữa.

Sau đó anh bước vào không gian và nhìn thấy quả hồ lô trên mặt đất. Tiền không nhét vào được, nhưng có thể nhét hồ lô? Từ Triết Phàm vội vàng cầm lên rồi mở ra và phát hiện bên trong có tiền! Từ Triết Phàm lấy tiền ra thử, tiền không lấy ra được nhưng bỏ tiền vào hồ lô ra ngoài là lại có thể lấy ra.

Quả hồ lô nhỏ này ngay lập tức rở thành báu vật trong mắt anh. Từ Triết Phàm đưa tay vuốt ve nó, yêu thương không nói nên lời, anh nhớ rằng Lý Thiên Quả trong Bát tiên vượt biển đã cầm một quả hồ lô.

Từ Triết Phàm không kìm được mà hôn lên quả hồ lô, nó chính là là bảo vật hút tài lộc. Sau đó anh đi ra từ trong không gian, lấy tiền lẻ ra rồi nhét 400 tệ vào trong. Cuối cùng đóng nắp lại bỏ vào không gian. Từ Triết Phàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi có một nơi để cất tiền của mình.

Cứ làm như thế này thì sau vài năm nữa anh sẽ lên thành phố học tập và sau đó anh sẽ đến văn phòng tiết kiệm để gửi tiền của mình. Lúc đó việc gửi và rút tiền sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Sáng sớm hôm sau, anh đến chợ lớn ở thành phố với chiếc giỏ trên lưng.

Sau đó anh dựng sạp cạnh chú bán rau, anh đã thấy chú này ở vài chợ rồi nên Từ Triết Phàm hỏi chú tại sao không lên thành phố bán hàng? Người chú nói: “Ở thành phố có thu phí.Gia đình chú ở nông thôn, chú thường bán ở điểm bán buôn của thành phố và thị trường. Vì vậy chú có thể hỗ trợ gia đình của mình. "

Từ Triết Phàm và chú rất thân với nhau, nếu chú có mở sạp hàng ở đâu thì Từ Triết Phàm sẽ được tuyển vào để bán hàng bên cạnh chú. Nhà của họ cách hai thôn nhưng lại ở trên cùng một con đường, hơn nữa họ có thể đi bộ cùng nhau một lúc. Sau khi Từ Triết Phàm sắp xếp những quả táo xong thì anh lấy những quả không giống với những quả khác sang một bên và nhìn chúng.

Thỉnh thoảng có người đến hỏi táo bán thế nào, có người nghe giá liền bỏ đi, có người xem giá hồi lâu mới mua một cân hai cân. Ông chú bận rộn một lúc, người mua rau cũng ít hơn nên chú ngồi xuống ghế đẩu nói: "Này cháu, cháu bán táo rất chịu khó, mới đây mà bán được một nửa giỏ rồi. Chà, cái giỏ to đấy."

Người chú nhìn những quả táo và tiếp tục nói: "Người nông dân ngày nay không có tiền và không giàu, vì vậy một số công nhân quốc gia được trả lương trong các nhà máy mua táo." Từ Triết Phàm vội vàng gật đầu, táo được coi là một thứ xa xỉ trong thời đại này. Khi anh đang nói chuyện thì anh nghe thấy một giọng nói trên đầu: "Từ Triết Phàm." Từ Triết Phàm ngước lên đáp lại thì phát hiện đó là Lý Bách Nhiên.

Người đang mặc một chiếc quần màu xám với một chiếc thắt lưng co giãn quanh eo và chân đi đôi giày buộc dây màu trắng, nửa trên mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, tay thuận cầm túi. Cậu nhìn Từ Triết Phàm với nụ cười trên môi. Từ Triết Phàm sửng sốt một chút, anh biết trong chợ có rất nhiều người và hơn nữa đang là kỳ nghỉ hè nên có thể sẽ gặp một số bạn học quen thuộc nhưng anh không ngờ rằng người đầu tiên mà anh gặp lại là cậu.

Lý Bách Nhiên đánh giá Từ Triết Phàm một lượt rồi sau đó nhìn những quả táo trong giỏ, cậu quỳ xuống nhặt một quả và hỏi: "Cậu đã trồng táo trong vườn của mình chưa?" Từ Triết Phàm cười nói: "Sao có thể nhanh như vậy? Còn cậu, cậu làm gì ở đây vậy?" Lý Bách Nhiên liếc nhìn Từ Triết Phàm và nói: "Ngớ ngẩn, tất nhiên là tôi đến chợ để mua đồ, tôi còn có thể làm gì nữa?" Từ Triết Phàm không quan tâm lắm, sẵn tay anh cầm quả táo nên anh nói: "Cậu có thể ăn thử quả táo này tôi tặng, nó rất ngọt."

Lý Bách Nhiên nhếch miệng nói: "Sao cậu lại hào phóng như vậy, cậu đang bán táo giúp đỡ gia đình mà." Từ Triết Phàm cười nói: "Gia đình của tôi không keo kiệt như vậy." Lý Bách Nhiên đặt quả táo xuống, liếc nhìn cuốn sách trên tay Từ Triết Phàm thì đôi mắt cậu sững lại một lúc.

Từ Triết Phàm nhanh chóng đặt cuốn sách xuống và nói: "Tôi hay đọc nó khi không có gì để làm." Lúc này Cao Mẫn đang đi cùng với Tiểu Huy, thằng bé đi đến chỗ Lý Bách Nhiên nói: "Bách Nhiên, sao anh đi gì mà nhanh thế? Em vẫn đang ôm đồ còn mẹ thì đang kiệt sức rồi đó."

Lý Bách Nhiên đứng dậy nói: "Cậu ấy là bạn học của anh, anh chỉ nói với cậu ta vài câu thôi.” Cao Mẫn nhìn Từ Triết Phàm, hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Đây không phải là cậu bé bán táo lần trước sao? Cậu ấy thực sự là bạn cùng lớp của con á?." Từ Triết Phàm nhớ đến Cao Mẫn, người đầu tiên mua táo của anh đã mua năm cân.

Anh lễ phép nói: "Chào dì." Cao Mẫn ôm lấy đứa con trai út, cười nói: "Con cũng giỏi nhỉ, hôm nay con lại đến đây bán táo à? Công việc buôn bán có tốt không?" Bà cười nói: “Bách Nhiên à, bạn học của con có cái miệng dẻo như vậy, còn nhỏ đã có thể kinh doanh, lớn lên sẽ phát đạt đấy.”

Lý Bách Nhiên không chút do dự nhún vai, lúc này đứa bé trong lòng Cao Mẫn liền quấy khóc, nhìn chằm chằm giỏ táo chảy nước miếng nói: “Mẹ, táo, con muốn ăn một quả táo…” Từ Triết Phàm vội vàng cầm lấy một quả táo đưa cho rồi nói: “Dì ơi, cái này cho em trai. Con không lấy tiền đâu."

Cậu cau mày, sau đó nói: "Mẹ, không phải mẹ vừa nói muốn mua ít táo sao, trả tiền đi." Cao Mẫn vội vàng đưa tay lấy tiền trong túi ra nói: "Dì đến đây chủ yếu để mua táo thôi con ạ. Bạn cùng lớp của Bách Nhiên cân cho dì mười cân đi. Hai đứa con trai của dì đều thích ăn táo của con lắm đấy."

Thấy công việc kinh doanh đến, Từ Triết Phàm ngay lập tức trả lời dứt khoát rồi khéo léo nhấc chiếc cân lên và tặng thêm ba cân nữa sau khi cân được mười cân. Lúc đầu Cao Mẫn không chịu nhận nhưng sau đó thấy Từ Triết Phàm chân thành nên bà đã nhận, càng nhìn anh càng thấy hài lòng, bà còn nhiệt tình nói với Từ Triết Phàm: "Con và Bách Nhiên là bạn cùng lớp, nghỉ lễ hãy thường xuyên đến chơi nhé."

Từ Triết Phàm liếc nhìn Lý Bách Nhiên, thấy cậu ta đang cúi đầu sờ đầu em trai mình, hình như không có phản ứng gì thì anh thản nhiên nói: “Cám ơn dì, có thời gian thì nhất định con sẽ đến ạ.” Sau khi tiễn ba người bọn họ đi xong thì Từ Triết Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Đối với tên Lý Bách Nhiên kia thì anh cảm thấy có chút rụt rè. Trên đường về, Cao Mẫn hỏi Lý Bách Nhiên rằng bạn cùng lớp của kia của cậu như thế nào. Lý Bách Nhiên nói: "Bình thường, điểm kiểm tra lần trước còn kém con một điểm."

“Con nên thường xuyên nói chuyện với cậu ấy và học cùng nhau nhiều hơn. Hãy cùng nhau tiến bộ nhé." Lý Bách Nhiên khịt mũi và không trả lời, nhưng điều cậu đang nghĩ đến là cuốn sách trên tay Từ Triết Phàm, nếu cậu đoán không lầm thì đó là môn Tiếng Anh năm thứ ba của trường trung học cơ sở.

Cậu cau mày, thầm nghĩ tên Từ Triết Phàm này, cũng đã bắt đầu giống cậu đọc sách của lớp ba trung học, câu ta đạt tới trình độ này từ khi nào?