Chương 10

Ngu Đồ Nam khẽ cười, bấm vào bàn phím.[Chị Đồ Nam : À? Em muốn chị bù đắp gì cho em?]

Lục Tử Dã ậm ừ đáp lại, cũng không nhắn thêm gì nữa.

Có lẽ anh đang trốn trong văn phòng, im lặng tị nạnh, khó chịu vì đã thất bại trong lần giả vờ đầu tiên.

Ngu Đồ Nam nhắn xong, ngẩng đầu lên, liếc nhìn xung quanh, nhẹ nhàng giải thích: "Em trai tôi biết tôi thích cà phê đen, nhưng em ấy không muốn tôi uống, rất dễ bị mất ngủ."

Mục Ngôn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trợ lý tức giận vỗ vai anh: "Đúng là hiểu rồi, nhưng cậu xúc phạm ông chủ rồi!"

Mục Ngôn gãi đầu, khẩn trương, bắt đầu lo lắng về hậu quả.

Ngu Đồ Nam: "Không sao đâu. Mục Ngôn nói đúng. Tôi nghĩ Tiểu Lục tổng luôn có lý do khi khiển trách người khác, Tiểu Lục tổng sẽ không gây chuyện vô cớ đâu."

Gây chuyện vô cớ.

Những người xung quanh nhạy cảm nắm bắt cụm từ quan trọng, nhìn Ngu Đồ Nam với ánh mắt ngưỡng mộ.

Cô dám nhận xét về Tiểu Lục tổng trên lãnh thổ của anh.

Phong cách ngang bướng.

Ngu Đồ Nam nghĩ đến điều này, khẽ cười: "Bây giờ chị sẽ đợi xét xử từ Tiểu Lục tổng với em, sẽ ổn thôi."

Giọng nói của Ngu Đồ Nam không thể nói là rất êm tai, nhưng lại khá trong trẻo, mang theo chút ấm áp từ Giang Nam, giống như lụa và gió thổi qua mặt, nghe rất thoải mái, khiến người ta cảm thấy bình tĩnh.

Mục Ngôn lắc đầu: “Chị Đồ Nam, em tin chị.”

"Cái gì?"

Mục Ngôn cười rạng rỡ: “Em tin ông chủ chúng ta là người có lý.”

Ngu Đồ Nam hơi bất ngờ.

Trong chớp mắt, tâm trạng cô rất tốt.

Cô thực sự muốn nói với người em trai hỗn xược của mình, có một người giống cô, sẵn sàng tin tưởng em ấy.

Lục Tử Dã cả buổi chiều đều không xuất hiện.

Mọi người dần dần gạt vấn đề này sang một bên, quay lại chủ đề về em trai của Ngu Đồ Nam.

Ngu Đồ Nam uống không hết nên cô đưa cho mỗi người một cốc, không biết có chủ ý hay không, trong công ty có sáu mươi người bao gồm Ngu Đồ Nam và Tuệ An.

Lục Tử Dã tình cờ mua đúng sáu mươi tách trà chiều.

Em trai làm mình làm mẩy.

Ngu Đồ Nam bất đắc dĩ phân phát trà chiều cho mọi người, khi mọi người nhận lấy, họ luôn khen cô và em trai chưa từng xuất hiện.

Khi biết có đúng sáu mươi tách trà chiều, sự ưu ái của mọi người trong công ty đối với người em trai chưa từng xuất hiện của cô đã tăng vọt lên.

——Nói là mời trà chiều chị gái mình, thực ra là em trai đang tặng trà chiều cho mọi người trong công ty dưới danh nghĩa của chị.

— Tôi chưa bao giờ thấy một người em trai chu đáo như vậy!

——Vừa hiểu chuyện vừa tốt bụng. Cho tôi order một chục em trai vậy đi.

Ngu Đồ Nam gửi ảnh chụp màn hình những lời khen ngợi trong nhóm cho Lục Tử Dã.

[Chị Đồ Nam: Chúc mừng nhân vật mới.]

Lục Tử Dã hừ một tiếng, tiếp tục kiêu ngạo: [Em không có ý định mời người khác đâu.]

Ngu Đồ Nam tắt điện thoại, ngừng trêu chọc người em trai ngoài cứng trong mềm của mình, tiếp tục làm việc.

cô làm việc rất hiệu quả, bắt đầu nhanh lại có có trí nhớ tốt, sau khi đọc một lần đã có thể sửa lỗi của người khác trong các cuộc họp nhỏ.

Sau khi đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay, Ngu Đồ Nam không vội về, cô đặt công việc của mình sang một bên, lấy ra một cuốn sổ, ghi vào đó hàng chục đạo diễn, nhà biên kịch và nghệ sĩ tiềm năng, như thể đang làm sơ yếu lý lịch cá nhân cho họ… Điểm mạnh, chuyên môn, khuyết điểm, tính cách, công việc của mỗi người đều được viết rõ ràng trên đó.

Đây là những gì cô lọc ra được từ các bài báo cáo, công việc và cuộc phỏng vấn tương ứng của họ trong hai ngày qua, một số dữ liệu có thể không đủ xác thực.

Suy cho cùng thì ai cũng giỏi giả vờ trước ống kính.

Cuối cùng, cô dùng một chiếc hộp nhỏ để viết tin đồn nhảm liên quan đến mỗi người họ.

Ngu Đồ Nam biết rằng cô xuất phát điểm ở một trình độ rất thấp, không có vốn và nguồn lực của một công ty lớn. Nếu bây giờ muốn phát triển, cô phải học cách mò vàng từ đống cỏ khô, giành lấy những thỏi vàng có sức mạnh nhưng không có tài nguyên.

Ngoài những thứ này ra, cô còn có một cuốn sổ màu đỏ.

Trên đây là một số đạo diễn, nghệ sĩ giải trí và nhà sản xuất nổi tiếng.

Cơ hội để những người này có thể hợp tác tạm thời là rất nhỏ, nhưng——

Nhưng ai cũng có điểm yếu, ham muốn, được và mất.

Công ty nhỏ không có nghĩa là không thể hợp tác.

Sử dụng đúng phương pháp là được.

Ngu Đồ Nam ghi thêm vài dòng, đóng cuốn sổ màu đỏ lại, mệt mỏi xoa lông mày.

Gần đến giờ tan sở, cô muốn bảo Lục Tử Dã lái xe đi trước, đợi cô ở ngã tư tiếp theo là được. Về đến nhà cô có rất nhiều nhiệm vụ đang đợi nhưng Tuệ An và đồng nghiệp đã kéo cô ra ngoài, tham dự một buổi tiệc.

"Chúng ta đi ăn trước rồi đi hát. Nếu có cơ hội uống một hai ly, tan ca rồi, tận hưởng niềm vui đi chứ!"

Ngu Đồ Nam không muốn đi, nhìn nhóm đồng nghiệp trẻ xung quanh, nghĩ về đời trước.

Khi đó, Lục Tử Dã luôn phàn nàn rằng cô chỉ tập trung vào công việc và kiếm tiền chứ không có cuộc sống.

Ngu Đồ Nam bỏ ý định về nhà sớm, gửi tin nhắn cho Lục Tử Dã.

[Chị Đồ Nam: Chị muốn đi dự tiệc tối, em muốn tới thì tự mình tìm lý do đi.]

[ Lục Tiểu Dã: ? Chị gái tham công tiếc việc của tôi không về nhà làm thêm giờ sau khi tan ca à?]

[chị Đồ Nam: Em đừng nói nhảm nữa.]

Trong văn phòng, Lục Tử Dã đăng xuất WeChat, tìm Tống Hoài n.

"Từ giờ trở đi, Tống Hoài n là fan của Ngu Đồ Nam. Vì anh rất vui khi chị ấy tới công ty, nên tối nay anh mời mọi người cùng nhau dùng bữa tối."

Tống Hoài n:?

Đây được tính là cái gì? Làm fan giả hả?

"Không muốn?" Lục Tử Dã cau mày, nhìn đặc trợ Tống với ánh mắt ngạo mạn nói: "Được làm fan của chị tôi là một vinh dự. Anh đừng có mà chê."

"Tiền ăn ai trả?"

"Tôi trả." Lục Tử Dã.

**

Tiệc của bộ phận tiếp thị mở rộng thành tiệc của toàn bộ công ty.

Nhưng điều đó không quan trọng, bình thường họ có thể không có điểm chung, nhưng hôm nay trong bữa tiệc tối, họ đều ĐANG khen ngợi người em trai tinh tế của Ngu Đồ Nam.

Họ đã năn nỉ Ngu Đồ Nam đăng ảnh em trai cô, một người đàn ông ấm áp như vậy nên chia sẻ với các chị em của mình.

Ngu Đồ Nam không thể ngừng cười.

Lục Tử Dã cúi đầu gõ phím với vẻ mặt vô cảm.

[Lục Tiểu Dã: Chị mà đăng ảnh thì em liều chết với chị!!!]

Đồng thời, anh cũng thầm hối hận vì sao chiều nay lại phải tranh giành chức tiếng “em trai của năm” làm gì chứ.

Lục Tử Dã bất đắc dĩ uống một ngụm rượu.

Thôi.

Dù thế nào đi nữa, anh vẫn bảo vệ được phẩm giá mà em trai Ngu Đồ Nam xứng đáng là được.

Dù sao bây giờ đều là những nhận xét tốt như “hiểu chuyện, hiền lành” các kiểu, chỉ cần không ai nhận xét “dễ thương” không phù hợp với mình thì Lục Tử Dã có thể chấp nhận.

Ngu Đồ Nam uống hai ly rượu whisky.

Từ ngày xuyên sách đến nay, đây là ngày thoải mái nhất của cô.

Lục Tử Dã rất tốt, cô không cần lo lắng, Lục Thừa Vũ bị cô ném ra sau đầu, không công ty, không đầu tư, cái gì cũng không.

Chỉ có cuộc sống trước mắt và thế giới ồn ào bên cạnh.

Quán bar nằm cạnh sông, bên ngoài có gió thổi qua.

Ngu Đồ Nam đứng bên sông, hóng gió.

Một đám người lần lượt đến đứng với cô, đợi đến khi có nhiều người, Lục Tử Dã thản nhiên đi tới.

Ban đầu một người đứng hóng gió, cuối cùng trở thành một nhóm người cùng đứng hóng gió.

Ánh trăng buông xuống, mặt nước lấp lánh, thật đẹp.

Bữa tiệc kéo dài đến mười hai giờ, mọi người bắt taxi về nhà.

Tống Hoài n và Lục Tử Dã đã đi trước mười phút, nhìn bên ngoài họ đã rời đi, nhưng thực tế họ chỉ đổi xe, dừng trước cửa quán bar để đợi Ngu Đồ Nam.

Để đảm bảo an toàn, chiếc xe đã đậu trước quán bar vài căn nhà để nhân viên công ty không nhìn thấy.

Tài xế không hiểu tại sao phải đổi xe nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bất động phía trước. Lục Tử Dã ngồi ở hàng ghế sau, hỏi Ngu Đồ Nam xem cô đã ra ngoài chưa.

Bên kia Tuệ An chỉ uống một ít rượu đã nói chuyện đã choáng váng, cô rất thân với một đồng nghiệp ở bộ phận tiếp thị, hai người hẹn nhau về nhà. Khi bắt taxi, Tuệ An dùng chút ý thức còn sót lại nắm tay Ngu Đồ Nam: "Chị Đồ Nam, chị không cần em đưa về sao?"

Ngu Đồ Nam: "Không, em trai chị sẽ đến đón chị."

Cô vừa nói xong, hơn ba mươi đồng nghiệp đang chuẩn bị đi chung xe về nhà đều đổ ánh mắt rực lửa về phía cô.

"Có phải là người em trai tinh tế mời trà chiều của cô không?"

"Anh ấy đến đây rồi à? Anh ấy đang ở đâu? Hay để em gặp anh ấy với!"

Trong lúc hỗn loạn, Tuệ An liên tục xua tay: "Không được! Em trai chị ấy là một chú chó con nhút nhát."

Đồng nghiệp:? !

Chó con!

Ai mà không thích chó con chứ!

Chị Đồ Nam, chị có thiếu em dâu không? !

Một câu nói không những không dập tắt được sự hứng thú muốn gặp em trai của các đồng nghiệp nữ mà còn khiến họ càng thêm điên khùng.

Ngu Đồ Nam đã uống một ít rượu, cảm thấy hơi choáng váng, nhìn tình hình trước mắt, cô cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng xua tay lắc đầu, bước nhanh đến phía trước xe, mở cửa bước vào, lên xe. Tài xế và Tống Hoài Ân gật đầu với cô, chuẩn bị đóng cửa lại —

Tuệ An say rượu đứng đó, mở to mắt, nghiêm túc giải thích: “Không, không phải chó con, ý là em trai của chị Đồ Nam rất hay ngượng ngùng đó.”

"Em trai chị ấy siêu đáng yêu nhưng lại rất nhút nhát, mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, khi bị nhìn thấy sẽ ngượng ngùng."

Hai câu hai mươi sáu chữ luân chuyển không ngừng trong xe.

Tài xế và đặc trợ Tống đơ người nhìn Lục Tử Dã ngồi ở ghế sau.

Đáng yêu?

Nhút nhát?

Sợ giao tiếp xã hội?

Lục Tử Dã giận đến mức có thể thực hiện cú đá vòng tròn Thomas ngay tại chỗ, khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn người chị vô cùng thích nói xấu em trai của mình.

Ngu Đồ Nam:...

Em trai, hãy nghe lời giải thích của chị!

Tài xế & đặc trợ Tống: Đáng lẽ họ không nên ở trong xe, họ ở dưới gầm xe mới đúng.