Chương 19.1: Canh thứ nhất

Lục Tử Dã đặt đũa xuống, lên án nhìn Ngu Đồ Nam.

Ngu Đồ Nam chậm rãi cầm đũa lên, duyên dáng ăn, vừa ăn vừa nhẹ nhàng nói thêm: “Chị chưa gắp đồ ăn em thích vào bát chị đâu, như vậy là chị đã nhân từ lắm rồi.”

Kết thúc bữa ăn, Ngu Đồ Nam thờ ơ liếc nhìn những con tôm hấp trên đĩa, cái liếc nhìn tràn đầy thâm ý.

Lục Tử Dã:!

Anh nhanh chóng bảo vệ phần cơm của mình, không cho Ngu Đồ Nam thêm bất cứ cơ hội nào.

Vì món tôm đang bị uy hϊếp, Lục Tử Dã quên mất sự bất bình khi bị ép ăn thêm một phần đậu xanh. Suy nghĩ trong đầu anh hiện giờ đã chuyển sang "Không thể để chị cướp đi tôn nghiêm cuối cùng của mình". Anh vừa nghĩ, vừa nhai đậu xanh trong nước mắt.

Hai người đang ăn cơm, đạo diễn Lý Ý Đạo xem rất vui vẻ.

Qua cảnh quay này có thể thấy sự ấm áp của các nhân vật trong gameshow của ông ấy. Lông mày và ánh mắt của Lý Ý Đạo không tự chủ nở một nụ cười, hệt như cảnh gia già nhìn những đứa con nhà mình đang nghịch ngợm trên bàn ăn.

Đột nhiên, một nhân viên trong tổ chương trình thì thầm vào tai ông điều gì đó, đạo diễn Lý trầm ngâm hai giây, muốn nói lại thôi nhìn hai người đang ăn,

Ngu Đồ Nam chú ý, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đạo diễn Lý: "Lục Tử Dã viết trên bảng đáp án là "không thể từ chối". Lúc trước khi tôi thông báo nhiệm vụ, tôi đã nói rằng "nếu cô tiếp tục nói không thì coi như nhiệm vụ thất bại." Nhưng trong khoảng một giờ qua, cô đã nói không ba lần, hai lần gần nhất cô nói là trong bữa ăn tối."

Đây có lẽ là một sai sót nhỏ của đạo diễn Lý.

Khi đó, để nói ngắn gọn, nói từ chối được hiểu là nói “không”.

Ngu Đồ Nam nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi.

---"Không được lãng phí thức ăn"

--"Chị đã nói rồi, không được lãng phí thức ăn."

Hai chữ "không."

Ngu Đồ Nam đã nghĩ việc không thể từ chối chỉ diễn ra khi cô và Lục Tử Dã hỏi đáp, chẳng hạn như khi anh hỏi cô muốn uống nước hay uống một ly trà sữa khi cô mệt không, cô từ chối thì sẽ bị đánh giá là nhiệm vụ thất bại.

Ngu Đồ Nam: "Cái này cũng tính hả? Bảng đáp án của nhiệm vụ em ấy quy định rằng tôi không được từ chối em ấy. Điều đó không có nghĩa là tôi không thể nói "không" mà."

Yêu cầu sau rõ ràng là khó vi phạm hơn, từ “không” xuất hiện rất thường xuyên trong tiếng Trung.

Lục Tử Dã nghe vậy lập tức viết lên tấm bảng trắng nhỏ: [Nhiệm vụ em ghi là chị không được nói từ “không”. ]

Ngu Đồ Nam:?

Tốt lắm, Lục Tử Dã lừa cô.

[Chị! Thua! Rồi! ]

Lục Tử Dã đặt chiếc bảng trắng nhỏ trước mặt Ngu Đồ Nam, lắc lư nó qua lại, tràn đầy cảm giác như đánh không lại nên anh quyết định sẽ ăn vạ.

Ngu Đồ Nam khó chịu, giật lấy bảng và bút, quay lại, nói với tổ chương trình: "Đừng đưa giấy và bút cho em ấy nữa. Để em ấy hoàn toàn im lặng một lúc đi."

“Nếu như Lục Tử Dã muốn nói gì thì sao?” Tổ tiết mục lo lắng hỏi.

"Không sao cả. Cho nó dùng body language đi, vận động cơ bắp, rèn luyện thân thể một chút."

[Hahaha, chị gái thật tàn nhẫn! ]

Lục Tử Dã:...

Anh vừa định sau bữa tối sẽ viết vài câu hỏi để Ngu Đồ Nam từ chối mình.

Lỗi nhỏ được phát hiện, đương nhiên phải được giải quyết.

Ngu Đồ Nam liếc nhìn người em trai đáng thương vẫn im lặng dù bị trêu chọc cả buổi sáng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, trừ thêm một điểm, hai - một. Nhưng luật sẽ đổi thành "Không được từ chối"?"

Đạo diễn Lý: “Được. Nhưng tôi cần thêm một điều kiện, cô không thể làm lơ câu hỏi của cậu ấy.”

Nếu Ngu Đồ Nam cố tình làm lơ Lục Tử Dã thì nhiệm vụ này sẽ không khó khăn chút nào.

Ngu Đồ Nam nhìn Lục Tử Dã, người không thể nói cũng chẳng thể viết, miễn cưỡng gật đầu.

Lục Tử Dã bây giờ muốn biểu đạt ý kiến cũng khó chứ đừng nói đến việc đặt câu hỏi.

Xong bữa trưa, hành trình ngày thứ hai mới đi được nửa chặng đường, Tết thiếu nhi vẫn chưa hết nên đương nhiên họ vẫn phải tiếp tục chơi.

Ngu Đồ Nam và Lục Tử Dã ăn trưa tại một nhà hàng thức ăn nhanh của Trung Quốc. Giờ ăn trưa nên rất đông khách, có người không có chỗ ngồi, Ngu Đồ Nam thấy vậy đứng dậy, kéo Long Ngạo Thiên đáng thương không nói lời nào rời khỏi nhà hàng thức ăn nhanh.

Đội ngũ đạo diễn vội vàng đi theo.

Đi bộ được năm phút, tổ đạo diễn đưa Ngu Đồ Nam và Lục Tử Dã vào trong một gian đình hình bát giác râm mát để nghỉ ngơi. Các nhân viên đã sớm dựng xong nó ở khu vui chơi, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ.

Bên cạnh đình có một con suối nhỏ, trong đó có vài con cá chép koi. Khu vực này mát mẻ, dễ chịu, rất có tác dụng chữa lành.

Căng da bụng chùng da mắt, Ngu Đồ Nam ngồi xuống không muốn cử động. Nguyên chủ có lẽ rất ít vận động, thân thể hơi yếu đuối, hôm qua cô thức khuya, không ngủ đủ giấc, hôm nay chỉ mới đi dạo khu vui chơi một lát, cả người cô đã có chút mệt mỏi.

Ngu Đồ Nam dùng một tay đè vào thái dương, nhìn lan can, suy nghĩ về kế hoạch vận động.

Ba phút sau, Lý đạo diễn nhắc nhở: "Đồ Nam, tỷ số bây giờ là hai một, cô đang có điểm thấp hơn nhé."

"Tôi biết. Buổi đi chơi vẫn chưa kết thúc, tôi vẫn chưa thua."

"Ý tôi không phải vậy."

Ngu Đồ Nam không hiểu.

“Chúng ta vẫn chưa chọn hình thức trừng phạt.” Lúc đạo diễn Lý đang nói, một nhân viên đã đưa cho ông ấy một tấm thẻ trừng phạt quen thuộc.

Ngu Đồ Nam nhéo nhẹ sống mũi, thấy hơi bực bội.

Bây giờ cô chỉ muốn ngồi đây nghỉ ngơi mười phút, không hề muốn cử động, ngay cả nói chuyện cũng lười nữa là phải thực hiện trừng phạt.

Trước khi nhân viên đưa thẻ trừng phạt cho cô, Ngu Đồ Nam nói: "Tôi chọn cái thứ năm."

—— "Hãy gửi những lời khen thật chân thành cho đối phương, sau đó hành động một cách thật quyến rũ để đối phương miễn trừng phạt."

Đạo diễn Lý đọc câu này, không thể tin được.

Lục Tử Dã vốn đang vừa bực vừa chán, tựa đầu vào lan can ngắm cá, nghĩ cách để tăng điểm, anh muốn mình là người giành chiến thắng trong trò chơi này. Nghe đạo diễn Lý nói xong, đôi mắt hẹp và sâu của anh lóe lên một tia sáng, chói hơn cả ánh nắng mặt trời.

Mỗi tế bào trong cơ thể anh đều đang bày tỏ niềm vui và sự phấn khích.

Chị gái tôi muốn gửi! những! lời! khen! chân! thành! CHO! TÔI!

Chị còn hành! động! quyến! rũ!!!

—— Long Ngạo Thiên đứng lên! !

[Tôi chỉ đang hơi kinh ngạc trước hình phạt trong tấm thẻ mà chị Đồ Nam chọn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tử Dã, tôi phun cơm luôn.]

[Chị gái cưng chiều em trai, phải hơm, phải hơm, nhất định là phải vậy nha.]

[hahahaha toàn bộ mọi người đều đứng lên, cung kính/kính trọng giây phút Long Ngạo Thiên được “thả rắm cầu vòng” đeeee. ]

*Rắm cầu vồng/thải hồng thí một từ ngữ mạng, ý nghĩa là fan luôn ca tụng thần tượng rằng họ là báu vật, chỗ nào cũng tốt. Nghĩa đen là cho dù thần tượng của họ có đánh rắm thì rắm phát ra cũng biến thành cầu vồng bảy màu

Đạo diễn Lý: “Cô có chắc chắn mình chọn cái này không?”

Ngu Đồ Nam gật đầu, không nói thêm lời nào, đi về phía Lục Tử Dã.

Dưới ánh mắt chờ đợi của anh, đôi bàn tay thon dài trắng nõn của cô từ từ vòng qua cổ anh, không dùng chút sức nào, chỉ nhẹ nhàng ấn cánh tay mình vào cằm Lục Tử Dã, thản nhiên hỏi: “Bây giờ em sẽ đồng ý hủy bỏ trừng phạt cho chị. Em nhìn đạo diễn rồi nói như thế cho đạo diễn nghe đi."

Sự phấn khích trong mắt Lục Tử Dã dần dần nhạt đi. Anh quay người, vẻ mặt thẫn thờ, ngoan ngoãn gật đầu ba lần với đạo diễn, tổ chương trình và ống kính.

Đồng ý (tủi thân).

Đồng ý (khóc thầm).

Phải đồng ý (chết lặng).

Hài lòng, Ngu Đồ Nam rút tay lại, xoa nhẹ mái tóc rối bù vì gió của anh như vuốt ve một chú cún con, sau động tác của cô, tóc anh còn rối hơn…

Cô quay đầu lại, khẽ cười: "Nhiệm vụ hoàn thành."

[? Xin lỗi, tôi đứng dậy trễ, mọi người chắc là nên ngồi xuống đi.]

[Đã ngồi được một lúc lâu rồi_(:3」∠)]

[ Long Ngạo Thiên ngày nào cũng bị vả mặt, ý tôi là bị chị gái cậu ấy vả mặt ~]

Đạo diễn Lý nhịn cười hỏi: “Chiều nay hai người tính đi đâu?”

Lục Tử Dã ngồi bất động, đương nhiên chị gái anh sẽ là người quyết định đi đâu chơi.

Ngu Đồ Nam lật qua lật lại sổ quảng cáo khu vui chơi, nhếch khóe miệng.

Lục Tử Dã run rẩy.

--Đi đâu?

"Chúng ta sẽ đi một nơi rất phù hợp với em ấy. Tôi đã đặt chô trước trên mini app* rồi." Ngu Đồ Nam mỉm cười.

(*)Mini app: app đặt chỗ của Wechat

Nụ cười khiến Lục Tử Dã hoảng sợ.

Xe bay? Tàu lượn siêu tốc? Nhảy lầu?

Chỉ cần ở công viên giải trí, mọi người đều có thể vào chức năng xếp hàng trên mini app.

Lục Tử Dã rất lo lắng.

Chỉ cần anh chịu đựng thêm một buổi chiều, nhất định anh sẽ thắng! Lục Tử Dã không giật được điện thoại, vừa ra tay đã bị cùi chỏ của Ngu Đồ Nam chặn lại, thấy không giật được, ánh mắt Lục Tử Dã trở nên xảo quyệt, nắm lấy cổ tay Ngu Đồ Nam.

Quyết tâm liều chết.

[? Lục Tử Dã định làm gì thế? Tả khống lên kế hoạch đối đầu với chị gái hả?]

[Tôi nghe nói rằng anh Lục đã học võ. Bình thường xung quanh anh ấy không cần vệ sĩ.]

Giây tiếp theo——

Vẻ mặt của Lục Tử Dã đột nhiên dịu đi, anh nắm lấy cổ tay Ngu Đồ Nam, lắc nhẹ.

---Chị ơi, em xin chị mà T.T

Long Ngạo Thiên đang làm nũng.

Không chỉ vậy, anh còn chắp hai tay, đan mười ngón tay lại với nhau, bắt chước động tác xin lì xì trong dịp năm mới, quơ tay với Ngu Đồ Nam.

Vừa đáng yêu vừa buồn cười.

[A a a a Long Ngạo Thiên đang làm nũng]

[Cứu, cứu, anh ấy đang làm nũng chỉ vì kết quả cuối cùng, cả nhà ai thấy vậy không?]

Ngu Đồ Nam bị anh chọc cười, cười liên tục, cuối cùng, bất đắc dĩ nói: "Em muốn sao? Chị đặt chỗ rồi."

Lục Tử Dã nhanh chóng cướp điện thoại di động, muốn hủy bỏ các trò chơi liên quan đến độ cao như máy nhảy, nhưng kết quả——

Chỉ có một dòng văn bản ở phần đầu của mini app.

[Đã xếp hàng thành công trò chơi “Tàu Đô Đô”, trước bạn có 118 người, thời gian đến lượt bạn là 3:15]

Phía dưới có một dòng chữ nhỏ màu xám.

---Trò chơi phù hợp nhất cho bé từ 3 đến 5 tuổi. Các bé có thể cùng nhau trải nghiệm Tàu Đô Đô~~

Lục Tử Dã:?

Tít, tít, tít!

[Điều tôi ngưỡng mộ nhất ở Ngu Đồ Nam là chỉ cần một câu có thể khiến Lục Tử Dã xù lông.]

[ Hahahaha, rồi cuối cùng họ chơi gì vậy? Không phải là máy nhảy mà cư dân mạng nghĩ đến sao? ]

Rất nhanh, khán giả trong livestream đã có được câu trả lời.

Mặc dù Ngu Đồ Nam đã xếp hàng trước nhưng vẫn còn hơn một giờ nữa mới đến lượt, để tránh trường hợp họ tốn thời gian, ảnh hưởng đến việc ghi hình, tổ chương trình đã chủ động cử người đến giúp họ lấy số. Khi họ nhìn thấy tên trò chơi "Tàu Đô Đô", đều cười ngặt nghẽo.

Cuối cùng họ cũng biết tại sao Long Ngạo Thiên lại xù lông rồi.

Đạo diễn Lý Ý Đạo nhìn thấy dòng chữ "Tàu Đô Đô", nụ cười của ông ấy sâu hơn, khóe mắt phong sương hiện lên một vài nếp nhăn.

Ngu Đồ Nam rất lạ.

Cô có thể quản lý cảm xúc của mình rất tốt, biết tiến biết lùi, có ý thức ranh giới cao.

Chính sự trêu chọc của cô đã khiến Lục Tử Dã trở nên "dễ thương".

Nếu cô không xuất hiện, không giải thích, Lục Tử Dã có lẽ chỉ xuất hiện trên gameshow, im lặng chọn nhiệm vụ trừng phạt, sau đó mọi người cũng sẽ chỉ nghĩ anh xụ mặt lại vì hình thức trừn phạt mà thôi.

Sẽ không ai hiểu được thế giới nội tâm của anh.

Thế giới nội tâm rất khó thể hiện, nhưng Ngu Đồ Nam không chỉ hiểu thế giới nội tâm của Lục Tử Dã mà còn xử lý nó rất tốt.

Cách cô trêu chọc Lục Tử Dã không hề khiến anh cảm thấy bị xúc phạm hay thực sự đưa anh vào tình thế nguy hiểm.

Ví dụ như khi mọi người đều nghĩ Ngu Đồ Nam muốn lừa Lục Tử Dã, đưa anh đi chơi máy nhảy hoặc tàu lượn siêu tốc, nhưng cô cuối cùng đã không làm như vậy.

Trước khi đạo diễn Lý Ý Đạo đến, ông đã vô tình nghe một người bạn nói rằng Lục Tử Dã sợ độ cao, không biết điều này có đúng hay không, nhưng nếu đó là sự thật thì Ngu Đồ Nam quả thực là người đáng tin cậy.

Bên cô, Lục Tử Dã tỏa sáng.

**

Vẫn còn một giờ nữa, Ngu Đồ Nam đề nghị mọi người cùng đi dạo công viên giải trí, tiêu một ít tiền.

Ví dụ, trong buổi chiều nóng nực, họ đi mua một chiếc bánh pudding nhỏ thơm ngon, sau đó vừa ăn vừa đi dạo cửa hàng trang sức có máy lạnh gần đó.

Cô đưa cho Lục Tử Dã một phần oden và một ly nước ép dưa hấu, Lục Tử Dã đã tiêu hết bốn mươi tám tệ, một trăm tệ của cô vẫn chưa dùng tới.

Ngu Đồ Nam vỗ nhẹ đầu em trai nhỏ đang xù lông, nói: "Chúng ta đi tiêu chút tiền đi."

Lục Tử Dã bĩu môi.

Cuối cùng, số tiền này cũng không phải của anh.

Do đó dù nhìn có vẻ khinh thường nhưng Lục Tử Dã rất vui vẻ.

Kế hoạch A mà anh nghĩ ra cuối cùng cũng có thể thực hiện được.

Lúc sáng, anh vốn không muốn làm nhiệm vụ nhanh như vậy, sợ Ngu Đồ Nam thua nhiệm vụ sẽ không vui, tìm cơ hội đánh anh. Hiện giờ trời đã gần trưa, chơi xong Tàu Đô Đô họ có thể về nhà ăn tối.

Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút, họ đến khu vực chuyên bán phụ kiện, đồ chơi về chủ đề đường phố.

Người đến người đi tấp nâpj.

Lục Tử Dã liếc nhìn xung quanh, sau đó kéo Ngu Đồ Nam đến một cửa hàng bán thú bông.

"Em muốn làm gì thế?" Ngu Đồ Nam hỏi.

Trải qua nửa ngày, tin tức Ngu Đồ Nam và Lục Tử Dã ở công viên giải trí đã truyền khắp công viên, rất nhiều nhân viên làm việc ở đó biết chuyện, hễ có thời gian rảnh rỗi sẽ lén xem livestream.

Phát hiện Lục Tử Dã đang kéo Ngu Đồ Nam về phía cửa hàng của cô, nhân viên bán hàng ở cửa hàng thú bông đã vô cùng phấn khích.

Sau khi tắt livestream, người bán hàng đi tới, nghiêm túc hỏi: “Anh muốn mua gì ạ?”

Ngu Đồ Nam nghĩ Lục Tử Dã muốn mua gì đó nên im lặng, nhìn anh.

Lục Tử Dã liếc nhìn xung quanh, dừng lại trước một chú chó bông trị giá một trăm tệ, nhét vào tay Ngu Đồ Nam, không nói lời nào.

Ngu Đồ Nam đang không hiểu gì, nghe nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi: "Hai anh chị muốn mua con chó bông này ạ?"

Người này vừa nói xong thì lại có một nhân viên khác đi tới nhắc nhở cô ta: “Lục Tử Dã không nói được.”

"À đúng rồi, đúng rồi."

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngu Đồ Nam.

Ngu Đồ Nam nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Lục Tử Dã, rồi nhìn vào tem giá, một trăm tệ, toàn bộ tài sản của cô lúc này.

Ngu Đồ Nam hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu, nặng nề ném chó bông vào lòng Lục Tử Dã, sau đó đá anh ta một cái để trút giận.

[Hahaha Lục Tử Dã, bạn thật biết cách lừa người!!]

[Lừa hết tiền của chị gái rồi, Lục Tử Dã làm tốt lắm]

Thật ra Ngu Đồ Nam có thể từ chối, nhưng cô không muốn chơi kiểu “thắng hay thua không thành vấn đề” trong chương trình. Điều quan trọng trong trò chơi không phải là phần thưởng mà là quá trình và thái độ của người chơi.

Tiền rất quan trọng nhưng cô vẫn cau mày, mua chó bông.

Chú chó bông này phù hợp với Lục Tử Dã, một đứa em trai ngổ ngáo.

Lục Tử Dã rất vui vẻ khi lấy được chó bông, nhưng tỷ số vẫn là hai - một, không như mong đợi của anh.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Ngu Đồ Nam không còn một xu dính túi.

Sau đó, Lục Tử Dã tốt bụng mua cho cô hai chiếc bánh pudding nhỏ, mỗi tay một chiếc, tâm trạng cô mới dần dần bình tĩnh lại.

Trong nửa giờ tiếp theo, Lục Tử Dã lại sử dụng phương pháp tương tự. Ngu Đồ Nam, người muốn đâm anh, đã biến tỷ số thành ba chọi một.

Nhiệm vụ này quá ổn. ~

Đối với hình phạt thứ ba, Ngu Đồ Nam chọn nhảy bungee trên cao theo gợi ý của Lục Tử Dã.

Tổ chương trình nhắc nhở họ sắp đến giờ chơi Tàu Đô Đô, do đó trò nhảy bungee sẽ chơi cuối cùng.