Chương 19.2: Canh thứ nhất

Khi cả nhóm đến khu trò chơi Tàu Đô Đô, khán giả bùng nổ.[Hahaha, tôi nghĩ lý do Ngu Đồ Nam chọn cái này vì nó phù hợp với Lục Tử Dã.]

[ Ngu Đồ Nam than thở: Em trai tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ.]

[Phần giới thiệu trên weibo của Tàu Đô Đô ghi trò chơi này phù hợp nhất cho bé từ ba đến năm tuổi.]

[Khó trách Tiểu Lục xù lông nãy giờ.]

[Xù lông? Không thể nào. Chắc chắn thanh niên Tả khống Long Ngạo Thiên trong lòng đang cực kỳ vui sướиɠ, nhưng bên ngoài lại vì mặt mũi nên mới đỏ mặt kháng nghị thôi - chị gái đối xử với mình như một đứa trẻ sao? ~]

[Nói thật tôi thấy chị gái rất nuông chiều Lục Tử Dã đấy.]

Tâm trạng Lục Tử Dã rất tốt, trên đường đi đều cảm thấy kiêu ngạo, ngồi trên một chiếc xe tuk-tuk nhỏ, cùng một đám trẻ con tiến về phía trước, anh vẫn duy trì niềm vui của mình.

Ngu Đồ Nam và Lục Tử Dã ngồi ở phía cuối xe để không cản tầm nhìn của bọn trẻ.

Tàu Đô Đô chạy quanh công viên, phải mất khoảng 50 phút để hoàn thành một vòng. Mỗi tàu có từ bốn đến năm toa, mỗi toa có thể chở được ba mươi người nên thời gian xếp hàng cũng khá nhanh.

Đoàn tàu nhỏ đi vào đường hầm. Lúc ra, hai bên cây cối tươi tốt, gió mát thổi qua.

Vô cùng thích hợp để nghỉ trưa.

Ngu Đồ Nam hơi mệt vì sự náo nhiệt sáng giờ, mới 5 phút nhưng cô đã không chịu nổi, đặt hai tay lên lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lục Tử Dã không để ý, định gọi Ngu Đồ Nam nhìn phía xa người ta đang nhảy bungee, phát hiện cô đã ngủ quên.

Lục Tử Dã không nói lời nào, đội mũ che nắng cho cô, tránh cho cô bị ánh nắng làm chói mắt, khiến cô khó ngủ, sau đó hơi nghiêng người để Ngu Đồ Nam ngủ trên tay mình.

Anh bất động, vài phút sau mới phát hiện camera đang hướng về phía hai người.

Lục Tử Dã đăng nhập vào livestream, liếc nhìn hai lần.

Khu vực bình luận đều là:

[Wow, em trai ngoan quá.]

[Trông chị gái ngủ rất đẹp, chậc chậc, tôi hoàn toàn phát điên rồi.]

[Người đẹp ngủ trong rừng.]

Lục Tử Dã trầm mặt, tức giận nói trước ống kính: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Sau đó, anh quay máy ảnh sang một bên, để họ ngắm cảnh đẹp.

Phòng thu:?

[Báo cáo, thanh niên tả khống đang xù lông!]

[Đạo diễn, Lục Tử Dã mắng tôi, ông dạy lại anh ấy đi! ]

[Haha, gọi đạo diễn cũng vô ích thôi, đạo diễn không làm gì được anh ta.]

[Cả nhà ngồi ngắm cảnh trong bốn mươi phút.]

Khi Ngu Đồ Nam tỉnh dậy, Tàu Đô Đô đã sắp kết thúc.

Cô vô thức chạm vào khóe miệng, sau đó nhìn Lục Tử Dã, người đang có vẻ mặt khinh thường.

Hình như anh đang nói:

Đừng lau nữa, chị không chảy nước dãi đâu.

Ngu Đồ Nam vừa thức, tâm trạng không tốt lắm, đá mạnh vào chân Lục Tử Dã, xem anh còn dám khinh thường không.

“Gần xong rồi à?”

--Ừm-ừm-ừm.

Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Ngu Đồ Nam thấy máy ảnh có vẻ bị lệch nên nghiêng người về phía trước nhìn, bị lệch thật, sau đó chỉnh thẳng lại: "Em làm hả?"

Lục Tử Dã ngồi thẳng dậy, lắc đầu.

Vẻ mặt chân thành, cử chỉ khôn khéo.

Ngu Đồ Nam đương nhiên tin, trong bình luận:

[Chị ơi, đừng nghe anh ấy, đánh anh ấy đi!]

[Anh ấy không để tụi em nhìn chị ngủ huhuhu.]

Chơi xong Tàu Đô Đô, các nhân viên chương trình trao thiệp chúc mừng: "Hôm nay là ngày tết thiếu nhi. Sau chuyến đi chơi vui vẻ, các bạn có điều gì muốn nói với nhau không? Hãy viết nó vào đây nhé~"

Khán giả hiểu.

Đây sẽ là cảnh quay cảm động. Dù là livestream hay là video phát lại cũng có thể khiến người xem rơi nước mắt.

Điều bất thường là khán giả trong livestream của Ngu Đồ Nam và Lục Tử Dã lại rất muốn xem cảnh này.

---Muốn được khóc (bushi)

Ngu Đồ Nam nhận lấy, đọc xong lập tức trả lại: "Không có lời nào muốn nói."

Vô cùng nổi loạn.

Lục Tử Dã còn nổi loạn hơn.

Anh không thèm cầm thiệp, hai tay ôm chiếc mũ che nắng, chai nước uống chưa hết của Ngu Đồ Nam và con chó bông của mình.

Đạo diễn Lý:...

Ban đầu vốn muốn xài chiêu này để kiếm thêm fan cho hai người.

Thôi.

Sau khi chơi xong trò nhảy bungee, chuyến đi công viên giải trí hôm nay cũng kết thúc.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngu Đồ Nam nhảy bungee nhưng đây là lần đầu tiên cô nhảy bungee ở công viên giải trí vào ngày Tết thiếu nhi.

Cô chưa bao giờ kỷ niệm Tết thiếu nhi.

Khi còn nhỏ cô không có cơ hội, lớn lên lại quá bận rộn. Cô đưa Lục Tử Dã từ nhà dì về sau khi nhận được tiền bồi thường của mẹ cô ở trường trung học cơ sở, tuy sau đó số tiền bồi thường đã bị dì cô lừa một phần lớn. Hai người phải vừa trả học phí vừa trả tiền thuê nhà, chỉ có thể tiết kiệm chút tiền tiêu vặt.

Sau này, khi có tiền và thời gian, Lục Tử Dã lại đi du học, trời cao - hoàng đế ở xa, cô không quản được. Năm đầu tiên Lục Tử Dã về nước ăn Tết, họ cũng không nghĩ đến việc đến công viên giải trí.

Ngu Đồ Nam không biết chấp niệm của Lục Tử Dã với công viên giải trí, mãi cho đến khi anh qua đời, cô nhận được di vật từ bạn bè anh.

Anh để lại cho cô rất ít di vật.

Một vài bộ quần áo, một vài chiếc máy tính và một cuốn sổ có bìa ngoài là hình một chiếc xe đua.

Cạnh xe có dán hình dán Ultraman.

Đây là thứ mà Ngu Đồ Nam đã mua cho Lục Tử Dã bằng số tiền tiêu vặt ít ỏi của cô trước khi họ lần lượt bị dì và chú bắt đi.

Khi đó cô chỉ là một đứa trẻ, không có hiểu biết. Vì vấn đề của mẹ, cô ghét Lục Tử Dã, thường nói những lời cay nghiệt với anh. Sau khi Lục Thừa Vũ rời đi, cô mới hiểu được ý của mẹ mình trước đó, "Đồ Nam và Tử Dã là người nhà.”

Trong thế giới tối tăm không nhìn thấy ánh sáng, Lục Tử Dã trở thành người ở bên cô lâu nhất.

Cảm thấy có lỗi với em trai, cô miễn cưỡng đến cửa hàng văn phòng phẩm, mua một cuốn sổ.

Ngu Đồ Nam không nghĩ Lục Tử Dã sẽ giữ nó lâu như vậy.

Chỉ có dòng chữ ở trang giấy cuối cùng.

Đó là một câu hỏi nhỏ ở đầu trang: Bạn muốn đi đâu nhất?

Trên tờ giấy màu xanh nhạt có dòng chữ viết ngoằn ngoèo: "Băng phương thuốc nhạc nguyên"

Anh viết sai hai trong số ba từ.

Một dòng khác được thêm vào bên dưới: "Hoà khẩu nữ mà nữ mà"

Lần này, đó là sự thật.

Ngày thứ mười bảy sau cái chết của Lục Tử Dã, Ngu Đồ Nam vẫn cảm thấy khó chịu.

Mọi người luôn như vậy.

Thời điểm người thân vừa qua đời không cảm thấy gì, nhưng sau đó, đầu óc đều tràn ngập sự tiếc nuối.

Chẳng có gì quan trọng trừ việc sống chết.

Lần đầu tiên trong đời Ngu Đồ Nam hiểu ý nghĩa của câu này.

Sáu tháng trước, Ngu Đồ Nam đã đến gặp một đại sư, ông ta hỏi cô: Nếu em ấy sống lại, cô sẽ làm gì?

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: đưa em ấy đến công viên giải trí.

Cô và Lục Tử Dã không có tuổi thơ, bị người lớn ném vào một thế giới đáng ghét.

Mỗi lần bị vứt bỏ, Ngu Đồ Nam lại nhận ra tầm quan trọng của "tiền".

Cô yêu tiền.

Yêu địa vị.

Cô yêu cảm giác không ai có thể kiểm soát được số phận của mình.

Cũng giống như ở thế giới này, dù ở vai trò nào, cô cũng phải tự mình nắm giữ vận mệnh của mình.

Chỉ cần cô còn ở đây, ngay cả Tập đoàn họ Lục cũng không thể quyết định số phận của cô và Lục Tử Dã.

Hiện tại cô đang đứng ở nơi cao nhất của khu vui chơi, Lục Tử Dã đang đợi cô ở phía dưới.

Cô thích nhảy bungee, tận hưởng khoảnh khắc nhảy từ trên cao xuống, tận hưởng cảm giác như một chú chim đang bay tự do.

Lục Tử Dã đứng bên dưới nhìn Ngu Đồ Nam nhẹ nhàng nhảy xuống, không chút do dự.

Chị rất thích trò chơi này.

Khi còn nhỏ, anh đã hỏi dì tại sao chị gái anh họ Ngu mà anh họ Lục.

Hai người không cùng họ.

Dì không nhịn được, bất mãn nói: “Chị con không nghe lời, nhất quyết lấy họ đó.”

"Con bé cứng đầu lắm, con bớt thân thiết với nó đi."

Từ đó, Lục Tử Dã ít khi nói chuyện với cô.

Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Ngu Đồ Nam, người đang nhảy xuống ở một nơi rất cao trên không trung.

Chị ấy có suy nghĩ riêng của mình.

Ngu Đồ Nam tựa như một con chim tự do trong thế giới rộng lớn, bay qua chín tầng mây, gánh cả bầu trời.

**

Sau khi nhảy bungee xong, Ngu Đồ Nam rõ ràng đã phấn chấn hơn rất nhiều, cô vừa cười vừa đi về phía Lục Tử Dã, hỏi: "Em có muốn thử không?"

Lục Tử Dã lùi lại hai bước, thể hiện quyết tâm không bao giờ nhảy bungee bằng hành động của mình.

Năm giờ, cả hai rời khỏi công viên giải trí.

Tiết mục của tổ tiết mục vẫn chưa kết thúc, đứng ở quảng trường bên ngoài khu vui chơi, đạo diễn Lý vừa cười vừa nói: "Chúng ta đã rời khỏi khu vui chơi, nhiệm vụ hạn chế mà hai người giao cho nhau đã bị hủy bỏ. Bây giờ Tiểu Lục có thể nói chuyện, Đồ Nam có thể tự do từ chối."

Lục Tử Dã thở dài một hơi.

Kìm nén cả ngày, anh có một câu hỏi rất muốn hỏi.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh xấu hổ, định trên đường về sẽ bí mật hỏi Ngu Đồ Nam.

“Sau cả một ngày tranh tài, người chiến thắng cuối cùng trong cuộc thi ngày vui chơi trẻ em là…” Đạo diễn Lý dừng lại và nhiệt tình nói câu cuối cùng: “Lục Tử Dã.”

Chỉ một câu nói, cả mạng rung chuyển.

[Long Ngạo Thiên, người cả đời bị đàn áp mạnh mẽ, cuối cùng đã thắng!!]

[Mọi người, tôi cảm nhận được phẩm chất dũng cảm không bao giờ bỏ cuộc của Long Ngạo Thiên (đầu chó).]

Lục Tử Dã đứng cạnh Ngu Đồ Nam, đắc ý vỗ vai Ngu Đồ Nam.

Ngu Đồ Nam: "Em nhìn ngốc quá."

"Chị mới ngốc á."

Trong lúc hai người cãi nhau, Đạo diễn Lý Ý Đạo đã trả lại hộp quà nhiệm vụ được gói chặt của Lục Tử Dã cho anh.

"Khi cậu đưa cái này cho Ngu Đồ Nam thì cô ấy sẽ phải làm theo những gì được viết trên thẻ."

Lục Tử Dã trịnh trọng nhận lấy, nhưng hiện tại anh cũng không có ý định đưa cho cô.

Anh ôm chó bông và hộp quà, bỏ vào cốp xe, chạy tới mở cửa cho chị gái, sau đó quay người ngồi vào ghế lái.

Không còn hình ảnh do dự hay vướng víu khi mở cửa xe, mọi động tác đều được thực hiện vô cùng suôn sẻ.

[Ranh giới của Long Ngạo Thiên đã thay đổi rồi~ Hôm qua anh ấy còn làm bộ làm tịch, tranh đấu nội tâm dữ dội, không biết có nên mở cửa không mà.]

[Sau khi chương trình tạp kỹ này kết thúc, Long Ngạo Thiên đã hoàn toàn tiến hóa thành tả khống. Hoan nghênh các bạn đến xem lịch sử tiến hóa của bộ não Long Ngạo Thiên.]

[Haha, được mở cửa cho chị rất vui - suy nghĩ của tả khống.]

Cư dân mạng cười chết.

Trên xe, Lục Tử Dã tưởng rằng nhiệm vụ ngày hôm nay đã kết thúc, cũng không để ý tới camera phía trên, quay đầu thần bí hỏi Ngu Đồ Nam.

"Chị ơi, em có một câu hỏi."

Ngu Đồ Nam thắt dây an toàn, thấy anh nghiêm túc như vậy, tưởng là chuyện lớn nên tự nhiên trở nên nghiêm túc hơn.

"Nói đi."

Cô sẽ giúp em ấy phân tích, đưa ra cách giải quyết.

“Thì là…” Lục Tử Dã dừng một chút, một lúc sau mới nói: “Tống Hoài n sáng nay đã nói với em là khi em không nói chuyện thì em trông rất ngầu, rất lạnh lùng, rất đẹp trai, trông rất giống tổng tài lãnh khốc vô tình. Hôm nay chị có cảm thấy như vậy không?”

Suy nghĩ một chút, anh bổ sung: “Trừ một số lúc xấu hổ.”

Ví dụ như lúc nũng nịu á.

Ngu Đồ Nam:?

Cô đợi cả buổi, chỉ để anh nói cái này hả?

Lục Tử Dã nghiêng người, bất động chờ câu trả lời của Ngu Đồ Nam, trong mắt tràn ngập sự mong đợi - hệt một chú chó con.

Lục Tử Dã luôn muốn mình ngầu hơn, đẹp trai hơn.

Tổng tài lãnh khốc vô tình là hình ảnh một người đàn ông hoàn hảo trong mắt Lục Tử Dã.

Ngu Đồ Nam: "Hmm thì cũng có xíu liên quan đến tổng tài."

Lục Tử Dã vui mừng.

“Em giống đứa con trai ba tuổi ngốc nghếch của tổng tài đó.”

Sự vui mừng chợt biến mất…