Chương 21.2: Thêm canh

Không lâu, mí mắt liền trùng xuống.Giống chú cún con không chịu nổi cơn buồn ngủ, đầu gối lên hai tay, lười biếng chìm vào giấc ngủ.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ biết Ngu Đồ Nam đang bận, không có hình ảnh của cô, cùng Lục Tử Dã đợi một tiếng rưỡi.

Nhìn thân ảnh đang an tĩnh ngủ, fan lập tức bình luận.

Không phải khen anh đẹp trai, là cảm thấy anh thật đáng thương.

[ Ngoan đến mức đau lòng, không nghĩ tới tôi sẽ vì Lục Tử Dã nói những lời này ]

[ Hu là hu là thật sự thực đau lòng, giống như bị chị gái bỏ rơi]

[ Cảm giác việc này đã trở thành thói quen, lúc chờ đợi đều không có xem thời gian hay rất giục, an an tĩnh tĩnh chờ ]

[ Đúng đúng đúng, cảm giác giống như“Tôi biết chị gái sẽ bận rất lâu nên tôi sẽ đợi”]

[ Anh trai tôi chờ tôi, qua năm phút đã bắt đầu không kiên nhẫn]

[ Đồ nam, tôi biết công việc rất quan trọng, nhưng mau tới cứu cứu em trai cô đi!! ]

Khi hình bóng Ngu Đồ Nam xuất hiện, các fan đều vui vẻ.

Nàng chầm chậm đi tới, khom lưng nhìn, phát hiện Lục Tử Dã đã ngủ rồi.

Xoa xoa bộ ngực đang hô hấp không đều, Ngu Đồ Nam hít một hơi, động tác rất nhẹ nhàng.

Lục Tử Dã tuy ngủ say, nhưng vẫn luôn nghĩ phải đợi Ngu Đồ Nam, ngửi được cỗ hương thơm trên người cô, cố mở mắt ra, chưa thấy người, đã mơ hồ gọi một tiếng: “Chị.”

Giọng nói khàn khàn, do khuôn mặt tỳ trên tay áo quá lâu, trên mặt hiện ra vết đỏ nhàn nhạt.

Giống cún con còn ngái ngủ, mái tóc lộn xộn.

Ngu Đồ Nam nhẹ giọng nói: “Còn đi được không? Vẫn là nên nghỉ ngơi một lát.”

Lục Tử Dã vẫn còn bộ dáng buồn ngủ, ngoan ngoãn lắc đầu.

“Đi ăn cơm thôi.”

Hắn đứng dậy ngáp một cái, không suy nghĩ, trong đầu liền nảy ra lí do.

“Dạ dày chị không tốt.”

[ A a a a a em trai rất quan tâm chị gái, đúng không đúng không đúng không ]

[Chết tiệt, nếu là tôi là cậu ấy, lúc này chỉ biết nói, được, em ngủ tiếp]

[Khiến tôi ấn tượng chính là hành động vô thức, theo bản năng hành động a a a ]

Ngu Đồ Nam chỉnh lại mái tóc lộn xộn của anh , cười nói: “Được, đi ăn cơm.”

Tiệm cơm ở ngay cạnh studio, đi 10 phút là có thể đến.

Vừa vặn làm Lục Tử Dã tỉnh táo.

Dọc theo đường đi, Ngu Đồ Nam không nói gì.

Khả năng ngày hôm qua đã đi bộ quá nhiều, hơn nữa một đêm không ngủ, vừa rồi lại tập trung cao độ xử lí công việc, rõ ràng không theo kịp.

Hô hấp không đều, ngột ngạo, còn hơi buồn nôn.

Ngu Đồ Nam biết, đây là cảnh báo về sức khỏe.

Cô ở trong thế giới hiện thực gặp được tình huống này, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.

Cô không nóichuyện.

Lục Tử Dã sau khi tỉnh táo, rõ ràng cảm nhận được tần suất Ngu Đồ Nam uống nước nhanh hơn, luôn dùng lòng bàn tay ấn ngực.

“Chị sao thế?”

Ngu Đồ Nam: “Có hơi mệt, trở về ngủ một giấc sẽ tốt hơn.”

Mới vừa nói xong, đối diện đôi mắt hẹp dài trở nên buồn bực.

Trước khi kịp hoàn hồn, Lục Tử Dã đã vẫy một chiếc xe taxi, mang Ngu Đồ Nam đến bệnh viện gần nhất.

Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau.

Khách mời bỏ chạy??

Bọn họ liên hệ cho Lục Tử Dã, Ngu Đồ Nam, dò hỏi địa điểm.

Lục Tử Dã không trả lời, tắt di động, cuối cùng từ Ngu Đồ Nam biết được tin tức.

Bọn họ ở bệnh viện thành phố.

Lúc người của tổ tiết mục đến, Ngu Đồ Nam đang bị Lục Tử Dã mang đi lấy máu làm xét nghiệm.

Lục Tử Dã hung dữ mà giáo huấn: “Chị không biết yêu quý thân thể hay sao?”

“Chị thức đêm còn có lý do gì?”

“Khỏe mạnh là quan trọng nhất, giáo viên đã dạy điều đó từ tiểu học.”

“Lần sau lại thức đêm, em liền đem máy tính đập, em liền phá hỏng, hung hăng đập!”

“Làm công ty chị phá sản, lập tức cài mười tám phần mềm virus, làm chị tức đến nổi điên.”

Ngu Đồ Nam:

Cô mới đầu còn giải thích, sau lại không dám nói gì.

Xác thật là cô không có làm đúng, không có một phần lý

[ Chết tiệt, quả thực tức giận đến mất đi lý trí ]

[ Mười tám phần mềm virus, ha ha ha Long Ngạo Thiên hiểu làm thế nào bắt lấy điểm yếu của Đồ Nam ]

[ Chị ơi, không sao đâu, đừng thức đêm , thân thể là quan trọng nhất ]

Ngu Đồ Nam đang lấy máu, Lục Tử Dã lần này trực tiếp sắp xếp cho cô một buổi kiểm tra sức khoẻ, rất nhiều hạng mục cần kiểm tra.

Ngu Đồ Nam đau đầu.

“Phải kiểm tra máu sao?”

Lục Tử Dã: “Chị sợ lấy máu?”

Ngu Đồ Nam: “Không có khả năng, học sinh tiểu học mới sợ.”

Mới vừa nói xong, học sinh tiểu học bên kia cửa sổ đang lấy máu đầu liền đầy dấu chấm hỏi, trên mặt còn chưa có lau nước mắt, khóc lóc kéo tay áo lớn tiếng nói: “Em không sợ!”

——học sinh tiểu học chúng ta, không thể bị người khác coi thường!!

Ngu Đồ Nam nở nụ cười xin lỗi cậu nhóc.

Mẹ cậu nhóc đứng ở bên cạnh, giơ di động hướng Ngu Đồ Nam cùng Lục Tử Dã chụp ảnh.

[ Vừa xác nhận, là mẹ tôi]

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha, đối với cậu nhóc đang khóc lóc lấy máu thật không một chút tôn trọng ]

Các bạn nhỏ đều như vậy, Ngu Đồ Nam không có cách nào, chỉ có thể cắn răng nhịn.

Kim tiêm rất nhọn, không có khả năng không sợ, cô từ nhỏ đã không thích tiêm.

Trong lúc đang khử trùng trên vai, Ngu Đồ Nam khuôn mặt nhăn nhó, thân thể có chút căng chặt, quay mặt đi không dám nhìn y tá.

Lục Tử Dã nhìn cảnh đó, khoảnh khắc kim tiêm sắp đâm vào da, dùng hóa đơn chặn tầm mắt Ngu Đồ Nam, trong miệng lẩm bẩm: “Đừng khóc, ngàn vạn người xem nhìn chị đó.”

Không ngừng lẩm bẩm, đến khi lấy máu xong mới an tĩnh lại.

Lấy máu xong , Lục Tử Dã chạy lên chạy xuống nộp tiền cho cô, đăng ký, còn mua một chai nước cùng một hộp kẹo cầu vồng về.

Ngu Đồ Nam ngồi ở trên hành lang lầu 3, cậu nhóc vừa lấy máu chậm rì rì đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, trên mặt nước mắt chưa khô, nghĩa khí mà lau nước mắt, quật cường nói: “Em không khóc.”

Bộ dáng rất hài hước.

Ngu Đồ Nam muốn cười.

Dừng một chút, hỏi: “Em có muốn ăn kẹo không?”

Khuôn mặt cậu nhóc mũm mĩm, có điểm đáng yêu.

Nghe được có kẹo, thành thành thật thật gật đầu.

Ngu Đồ Nam cho cậu nhóc kẹo, nghĩ đến một việc: “Không thể tùy tiện ăn kẹo của người lạ, em nên hỏi mẹ trước.”

Cậu nhóc nói: “Chị không phải người xa lạ, mẹ em nói chị là đại minh tinh. Ngồi bên cạnh chị, rất an toàn.”

Ngu Đồ Nam bật cười.

Xác thật.

Cũng không ai dám trước mắt ngàn vạn người xem bắt cóc một cậu nhóc.

Hai “bệnh nhân” ngồi ở ngoài hành lang, người nhà bọn họ chạy lên chạy xuống, xếp hàng chờ đợi.

Cậu nhóc ăn kẹo cầu vồng, nhỏ giọng dò hỏi: “Chị bị bệnh sao?”

Ngu Đồ Nam: “Không có. Do không nghỉ ngơi đủ, trong người liền khó chịu.”

Vừa rồi đo điện tâm đồ, có lúc tim đập nhanh.

“Em bị bệnh gì?”

Cậu nhóc: “Em chơi bóng rổ bên ngoài, liền phát sốt.”

Nghĩ vậy, cậu nhóc tự hào mà nói: “Em chính là người chơi bóng rổ lợi hại nhất!”

Ngu Đồ Nam bật cười: “Chơi bóng rổ tới mức sinh bệnh? Về sau giảm bớt một chút thời gian đi, sức khỏe quan trọng nhất.”

Cậu nhóc phình phình miệng, không nghe được lời khen ngợi nào, hừ nhẹ hai tiếng: “Chị bận công việc đến mức sinh bệnh, còn trách em.”

Ngu Đồ Nam sửng sốt, ngay sau đó giải thích: “Chị đang làm việc quan trọng.”

“Em cũng vậy.” Cậu nhóc ngẩng đầu lên, phá lệ nghiêm túc: “Sau này em muốn trở thành một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp!”

Ngu Đồ Nam nhất thời nghẹn lời.

Cô bỗng nhiên ý thức được một việc.

Bất luận là cậu nhóc chơi bóng rổ, hay là nàng bận làm việc, bản chất đều giống nhau, theo đuổi giấc mơ mà họ muốn theo đuổi.

Ngoài ý muốn bị ngã làm người nhà ở bệnh viện bận lên bận xuống. Vì làm việc mệt mỏi dẫn đến nhập viện, trong mắt những người không hiểu, điểm này rất buồn cười.

Từ xa, Lục Tử Dã chạy chậm đến, bởi cái nóng bức của tháng 6, giữa trán còn có 1 tần mồ hôi, tay trái nắm chặt kết quả kiểm tra của cô, tay phải cầm một túi giấy.

Mạnh mẽ nhét túi giấy vào ngực cô, sau đó bực mình rời đi.

Ngu Đồ Nam cúi đầu, trừ bỏ một phần cơm hộp, bên trong còn có một hộp quà nhỏ quen thuộc—— hộp quà nhiệm vụ mà hôm qua đã bị anh gói lại kĩ càng.

Tuy nhiên lớp giấy ngói phức tạp đã được loại bỏ, chỉ còn lại có một hộp quà, bên trong có một phong thư.

[ Này, đưa tấm thẻ cho Ngu Đồ Nam ngay bây giờ sao? ]

[ Đồ Nam không phải đang mắc bệnh sao, hẳn là không có cách nào thực hiện hình phạt đúng không?? ]

Ngu Đồ Nam mở ra, đôi mắt đình trệ.

Hai phút sau, lẳng lặng đóng hộp quà lại, cho vào phong bì.

Nhϊếp ảnh gia cùng chị gái PD đi theo cô rất tò mò, nhưng yên lặng không hỏi.

Bệnh viện hành lang rất ồn.

Người đến người đi, Ngu Đồ Nam cùng cậu nhóc ngồi ở hàng ghế bằng kim loại, nhìn bọn họ chậm chạp đi qua, lại thở dài nhẹ nhõm mà rời đi.

Trời đã tối, người mẹ đón cậu nhóc đi, chào tạm biệt Ngu Đồ Nam, cười nói: “Em trai cô ở lầu một lấy kết quả, sẽ lên đây ngay.”

Ngu Đồ Nam lễ phép gật đầu.

“Nói hẹn gặp lại chị gái đi con.”

Cậu nhóc vẫy vẫy tay: “Hẹn gặp lại chị~”

Rồi sau đó đi bên cạnh mẹ, nhảy nhót mà rời đi, cách thật xa còn có thể nghe thấy tiếng nhóc hỏi: “Mẹ, con không bị bệnh phải không.”

“Không có.”

“Ngày mai con có thể chơi bóng sao?”

Mẹ cười nói: “Qua hai ngày mới có thể chơi bóng rổ, nhưng lần này mẹ đến trông con.”

“A, mẹ sẽ mắng con sao?”

“Sẽ không, mẹ ở bên cạnh cổ vũ con, không phải nói, con chơi bóng rổ rất lợi hại sao? Để mẹ nhìn một cái.”

Nghe câu trả lời, Ngu Đồ Nam bỗng nhiên có điểm nhịn không được, cảm xúc đang kìm nén bỗng vỡ ra, toàn bộ ùa vào đầu.

Cô cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ.

Trong đầu, lại hiện ra dòng chữ ngay ngắn được viết trong tấm card.

[ hy vọng tôi cùng chị gái, có thể vui vẻ mà kiếm tiền, không cần vất vả như vậy, và đi cùng tôi. ]

Anh muốn đến gần sự nghiệp của nàng.

Ở thế giới kia, Ngu Đồ Nam có thói quen một mình gánh vác công việc, chăm sóc người em trai nhỏ hơn hai tuổi. Đi vào thế giới này, đối mặt với vận mệnh bị uy hϊếp cô vẫn như thói quen cũ, nhưng cô đã xem nhẹ một việc.

Hiện giờ Lục Tử Dã, đã trở thành một thiếu niên thiên tài.

Anh đã không cần trốn ở sau lưng cô, đã có thể đứng ở bên cạnh cô.

**

Đại sảnh lầu một.

Lục Tử Dã cầm kết quả, xem số liệu từng mục.

Lý Ý Đạo đột nhiên hỏi: “Anh đưa tấm thẻ cho Đồ Nam rồi sao?”

Lục Tử Dã không trả lời, tiếp tục xem kết quả báo cáo.

“Cậu có muốn biết Ngu Đồ Nam viết gì trong tấm thẻ không?” Đạo diễn Lý bổ sung: “Chưa ai mở ra. Chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua trong lúc phát sóng trực tiếp cô ấy nói, mặt trên là quà ngày quốc tế thiếu nhi cho cậu.”

Lục Tử Dã sửng sốt,anh nhớ rõ câu này, cũng không có coi trọng.

Coi đó là câu nói đùa của Ngu Đồ Nam.

Bởi vì trước khi nói câu đó, cô vừa hố anh một lần.

Cho nên, sau khi anh nhận được món quà từ Ngu Đồ Nam —— một con thú bông đầu chó mua với giá 100 tệ.

Đạo diễn đưa hộp quà tới, Lục Tử Dã do dự nhận.

Bởi vì đạo diễn Lý nói, anh luôn chờ mong tấm card, rồi lại lo lắng khi nhìn đến món quà “Đấm anh một cái”.

Ba phút sau, Lục Tử Dã đưa lưng về phía màn ảnh, thật cẩn thận mở hộp quà.

Trên tấm card có hai dòng chữ.

Trên một dòng rất nhỏ, viết: [ Em ngoan ngoãn, những việc bình thường em đều làm, cho nên lần này, không có gì muốn làm, vậy… ]

Phía dưới một hàng, là dòng chữ bình thường.

[ Chúc em được như ước nguyện.]

Cho nên ——

Bất luận cố gắng hay không cố gắng, thắng hay thua, Ngu Đồ Nam đều sẽ nghe anh.