Chương 22

Sảnh tầng một của bệnh viện khá sáng sủa, nhưng ban đêm trong bệnh viện không có nhiều người.

Máy quay hướng về phía Lục Tử Dã, ánh sáng từ đèn phía trên đầu chiếu lên bờ vai rộng của anh.

Chiếc áo sơ mi đen bó sát, trên người đầy những vết đen do phải gắng sức.

Anh cúi đầu xuống rất thấp.

Tay cầm chặt tấm thẻ nhỏ và báo cáo của Ngu Đồ Nam trong tay.

Bỗng.

Vài giọt nước nhẹ rơi xuống tờ giấy trắng, lan ra không kiểm soát, để lại những vết lốm đốm nhẹ.

Bả vai Lục Tử Dã khẽ động.

Đạo diễn Lý không lên tiếng, lặng lẽ dẫn nhân viên về, để lại anh ngồi một mình.

Máy quay âm thầm chuyển từ quay cận cảnh sang quay tầm xa.

Giống như một cảnh trong phim.

Trong sảnh bệnh viện sáng sủa, có hai ba người đứng ở quầy thanh toán, quầy đăng ký và quầy thuốc. Trong khung cảnh đó, tấm lưng bất động của Lục Tử Dã trông đặc biệt đáng thương.

Lục Tử Dã có vẻ là người buồn nhất ở đây.

Trên weibo đã có rất nhiều cuộc thảo luận.

Mọi người đều có thể nhìn ra, Long Ngạo Thiên kiêu ngạo lạnh lùng của bọn họ đang âm thầm buồn bã.

Khi máy quay quay về phía Ngu Đồ Nam, nhiều người ngay lập tức nhận ra đôi mắt đỏ hoe và cảm xúc thiếu tự nhiên của cô.

Những gì được viết trên tấm thẻ nhỏ chắc hẳn là một nhiệm vụ khiến mọi người phải ngạc nhiên, hoặc có lẽ đó là một phần thưởng nhỏ, một lời bảo vệ đối phương.

Ăn ý là——

Cả hai bọn họ đều chọn làm như vậy.

**

Kết quả sức khỏe của Ngu Đồ Nam không có gì bất thường, cô được kê hai liều thuốc, bác sĩ đặc biệt dặn cô sau khi về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, không được thức khuya nữa.

Trước khi về nhà, Ngu Đồ Nam đưa Lục Tử Dã đến một quán trà gần khu dân cư, đứng trước cửa quán mà không đi vào.

"Gọi món em thích đi, nhớ tự thanh toán nhé."

Lục Tử Dã:

“...”

[Hahaha. Cảm động xong thì chị Đồ Nam quen thuộc trở lại rồi.]

[Sao Ngu Đồ Nam vui tính thế nhỉ? Cô ấy rất quan tâm đến em trai mình. Bề ngoài lại tỏ vẻ: Tình yêu của tôi dành cho em trai chỉ giới hạn ở việc đưa em ấy đến nhà hàng.~]

[Có tiền nhưng không muốn tiêu cho em trai.]

[Thật ra tôi thấy chị Đồ Nam rất tốt, chị ấy còn không gọi món chị ấy thích mà. (ngượng ngùng) (ngượng ngùng)]

Sau ngày livestream thứ ba, tập đầu tiên của gameshow "We Are So Lovely" kết thúc thành công tốt đẹp.

Sau màn ra mắt ấn tượng ngày đầu tiên và trận đấu Ngày thiếu nhi vào ngày thứ hai, buổi livestream kéo dài hai ngày đã thu hút một lượng lớn người xem, dù là số lượng bình luận, lượng người xem trực tuyến hay hoạt động thường ngày của các ứng dụng, lần nào cũng đều lập được kỷ lục mới trong lịch sử gameshow.

Vô cùng hoàn hảo đáp ứng dòng chữ "những khách mời quan trọng nhất trong lịch sử các gameshow" được đề cập trong quảng cáo, không chỉ các khách mời đã vượt qua lịch sử mà còn cả dữ liệu các khách mời khác nhau khiến mọi người trong giới phải ghen tị.

Lịch trình của ngày thứ 3 không kịch tính và thú vị như hai ngày đầu nhưng hơi ấm khi ở một mình đã thu hút được một lượng khán giả trung thành với gameshow, nhóm khán giả có thể gọi là “fan chân chính” này đã nhiều lần thay đổi thái độ của mình với Lục Tử Dã, dần dần phải lòng cậu em trai kiêu ngạo và ngốc nghếch này.

Đặc trợ Tống đã chuyển số liệu thành biểu đồ, lưu lại và gửi cho Ngu Đồ Nam.

Sau khi Lục Tử Dã trở về nhà, anh vừa lười biếng đếm số camera ở nhà vừa ăn cơm, hỏi Ngu Đồ Nam đang ngồi trên ghế sofa xem TV:

"Tối nay họ phải tháo những ống kính này xuống, phải không chị?"

"Ừm."

Buổi livestream đã kết thúc sớm nửa tiếng.

Khán giả đang gõ phím trong phòng livestream vì xúc động.

[Mọi người, hẹn gặp lại sau bảy ngày nữa.]

[Hu hu hu tôi không thể buông bỏ Đồ Nam và người em trai kiêu ngạo của cô ấy được.]

[Muốn tiếp tục xem QaQ]

[Tạm biệt, hẹn gặp lại ở số thứ hai.]

[Hẹn gặp lại sau bảy ngày nữa!]

Khi Lục Tử Dã mở livestream, nhìn thấy bình luận oanh tạc của mọi người, trong màn chia tay đầy nước mắt và lời nói cảm động của khán giả, anh uể oải trả lời: "Mau đi xem những người khác đi. Không hẹn gặp lại."

Anh đợi tổ chương trình tháo camera.

[Anh biết cách làm hỏng tâm trạng của fan thật đấy!!]

[ Ngạo Thiên, đừng tưởng rằng anh giả vờ lạnh lùng thì tôi sẽ sợ anh, tôi sẽ luôn nhớ tới lần anh nói “Chị ơi, xin hãy cho tôi một chút thể diện” với Ngu Đồ Nam!!!]

[Hahaha, ký ức sẽ còn mãi, chị tôi sống lâu.]

[Con trai ngốc nghếch của tổng tài lãnh khốc vô tình, quay lại cho tôi xem chút nào~]

[Ngạo Thiên rất kiêu ngạo, nhưng tôi biết anh ấy không nỡ rời xa chúng tôi, muốn đến chào tạm biệt chúng tôi trước khi rời đi.]

Lục Tử Dã:?

"Chúng ta sẽ không gặp lại nhau trong bảy ngày này, bỏ suy nghĩ đó đi."

[Được rồi, tôi nhớ câu này rồi, đứa con ngốc nghếch của tổng tài lãnh khốc vô tình.]

Chín giờ rưỡi, tập đầu tiên của gameshow chính thức kết thúc.

Sau khi máy quay được tháo dỡ và micro được trả lại cho tổ chương trình, không hiểu sao đạo diễn Lý lại nói lời cảm ơn với Ngu Đồ Nam.

Ngu Đồ Nam cười khẽ: "Rất vui được hợp tác."

Hai giờ trước, cô đã mua thành công bộ phim truyền hình trực tuyến với giá 750 vạn, chính thức bắt đầu hành trình bước vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Nhân viên chương trình xong việc rời đi, chỉ còn lại Ngu Đồ Nam và Lục Tử Dã ở nhà.

Lục Tử Dã ngồi ở mép sô pha, tựa hồ đang nghiêm túc xem TV, kỳ thực đầu óc đang quay cuồng.

Vừa lo Ngu Đồ Nam sẽ kiêu ngạo khi nhìn thấy tấm thẻ nhỏ, vừa lo lắng Ngu Đồ Nam đổi ý.

Từ bệnh viện, anh đã âm thầm chờ đợi giây phút này đến, nhưng khi thực sự phải đối mặt, anh lại cảm thấy có chút bất an.

Ngu Đồ Nam ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên trái, tắt TV.

"Chị đã đọc yêu cầu em viết rồi."

Lục Tử Dã lén lút liếc nhìn cô, ngồi thẳng dậy, đối mặt với Ngu Đồ Nam với thái độ bình tĩnh như một sếp lớn trong cuộc họp.

“Chị nghĩ sao?” Vừa nói, anh vừa vô thức bắt chéo chân, khoanh tay trước đầu gối.

Bắt chước cảnh đàm phán của những ông lớn vừa chín chắn vừa chững chạc.

Ngu Đồ Nam nhẹ nhàng liếc qua.

Mắt cô dừng lại trên đôi chân của anh thêm một giây.

Sau đó, đôi chân mới nhấc lên của Lục Tử Dã lặng lẽ duỗi thẳng, đầu gối chạm đầu gối, bắp chân chạm bắp chân, mắt cá chân chạm vào mắt cá chân, tư thế ngồi chuẩn hơn cả giáo viên mẫu giáo trong tiết dạy trẻ ngồi thẳng.

Ngu Đồ Nam sau đó mới bình tĩnh nói:

"Em nói đúng. Dù trước đây hay bây giờ, vì lý do công việc, chị đều khá xa cách em, không coi trọng khả năng và suy nghĩ của em, không đối xử công bằng với em, luôn coi em như một đứa trẻ, có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến trước đây hai chúng ta xảy ra mâu thuẫn."

Lục Tử Dã nghĩ đến lần chiến tranh lạnh trước khi chết, khóe môi mím lại không giải thích được.

"Chị đồng ý với lộ trình "kiếm tiền vui vẻ" của em. Lần trước là lần đầu tiên chị khởi nghiệp, chưa có kinh nghiệm, không hiểu cách đối nhân xử thế. Chị vẫn còn rất nhiều điều phải học. Mặc dù đã mất vốn liếng, nhưng kinh nghiệm trong đầu chị vẫn còn đó, đủ giúp chị bình tĩnh, ung dung tiến về phía trước. Chỉ là…"

Ngu Đồ Nam dừng lại.

Lục Tử Dã cẩn thận hỏi: “Chỉ là gì?”

"Chỉ là xưa giờ chị làm việc luôn rất cẩn thận. Chị rất hứng thú với phương pháp mà em đề cập, nhưng vì đây là lần đầu tiên thử nên chị cũng không biết cách nào để có thể bình tĩnh, ung dung tiến về phía trước kiếm tiền nữa."

“Như vậy càng tốt, buông bỏ chấp niệm, thả lỏng tâm tình là được.”

Ngu Đồ Nam thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ: "Được."

“Còn có một số chuyện chị muốn thông báo cho em.”

Lục Tử Dã gật đầu như gà con mổ thóc.

"Chị không có công ty, thành lập công ty mới rất phiền phức. Muốn chị hạnh phúc, muốn chị làm gì thì làm nhanh hơn thì công ty của em bây giờ thuộc về chị nhé?" Ngu Đồ Nam nói thêm:

"Để công ty em thành lập cho chị trong giai đoạn này là điều hạnh phúc nhất với chị."

Ngu Đồ Nam nói một cách vừa tùy ý vừa tự nhiên, Lục Tử Dã cảm thấy hơi sai sai, nhưng dù sao đó cũng là yêu cầu của chị nên anh vẫn gật đầu đồng ý.

Hơn nữa, những gì Ngu Đồ Nam nói chỉ là "thông báo", chị ấy không hề quan tâm đến ý kiến

của anh chút nào.

"Tài xế của em cũng thuộc về chị."

Lục Tử Dã: Hả?

Có cái gì đó không đúng thì phải?

“Đặc trợ Tống Hoài Ân của em cũng thuộc về chị.” Ngu Đồ Nam bình tĩnh nói: “Về chuyện này, nửa tiếng trước chị đã nói với cậu ấy rằng sếp của công ty Điện ảnh Nam Bắc sắp bị thay thế. Cậu ấy hiểu và rất vui khi được chuyển việc trở thành trợ lý đặc biệt của chị.”

Lục Tử Dã:? ?

"Tại sao không ai hỏi ý kiến của em?"

"Đặc trợ Tống và chị đều thống nhất

nghĩ rằng ý kiến của em không quan trọng."

Lục Tử Dã:? ? ?

"Cuối cùng, chị cũng thích Maybach, Bentley và chiếc siêu xe màu đỏ trong gara của em. Tất cả đều là của chị."

Lục Tử Dã dừng lại hai giây, ngốc nghếch hỏi: “Mấy chiếc xe này có liên quan gì tới công việc không?”

"Không, nhưng chị rất hạnh phúc nếu có chúng." Lông mày Ngu Đồ Nam cong lên.

Lục Tử Dã:...

Đúng là nhìn chị đang rất hạnh phúc.

Miễn chị hạnh phúc, chị không cần quan tâm đến sống chết của Lục Tử Dã.

"Cảm ơn em đã làm việc chăm chỉ trong năm qua."

Giờ đây, giang sơn chính thức đổi chủ.

Đây là lần đầu tiên Ngu Đồ Nam cảm nhận được niềm vui của việc được một chiếc bánh trên trời rơi trúng đầu, hèn gì ngày nay người ta lại khao khát được “bao nuôi”.

Cảm giác khi có một công ty và vài chiếc xe hơi sang trọng mà không phải làm gì cả tuyệt vời ghê~

"Bây giờ chị sẽ nói cho em biết em phải làm gì tiếp theo." Ngu Đồ Nam không quên việc chính, đang định nói điều đó thì điện thoại trong phòng khách reo lên.

Người gọi đến là Lục Thừa Vũ, một con sâu làm rầu nồi canh, phá hoại sự ấm áp của đêm nay.

Ngu Đồ Nam lấy điện thoại di động của Lục Tử Dã, trả lời.

Bên tai cô vang lên giọng nói vừa u ám, vừa trịch thượng, vô cùng coi thường người khác của Lục Thừa Vũ, như thể vì ông ta đã cho ra tϊиɧ ŧяùиɠ, nên con cái đều là tài sản của ông ta.

Đều phải nghe lời ông ta.

Vô cùng kiểm soát.

"Ba không cần biết con tìm đâu ra người trong gameshow, Lục Tử Dã, ba cảnh cáo con, làm bậy làm bạ vừa vừa phải phải thôi. Bây giờ dừng gameshow ngay lập tức đi, ba không cho phép có tập thứ hai."

Ngu Đồ Nam chế giễu: "Không cho phép? Ông xứng đáng nói câu này hả?"

"Con…"

Lục Thừa Vũ nghe được giọng Ngu Đồ Nam, thất thần một lúc, nghiêm túc nói: "Lục Tử Dã có một người chị gái."

Ngu Đồ Nam cười khẽ: "Đúng là em ấy có một chị gái mà."

"Nếu ông chỉ gọi để yêu cầu Lục Tử Dã ngừng ghi hình gameshow thì ông có thể dẹp ý tưởng đó bây giờ rồi."

“Nếu ông còn có uy hϊếp kiểu này lần hai, tôi sẽ không ngại thay mặt Lục Tử Dã nhận tội danh “bất hiếu đánh cha” đâu.”

“Ông đừng dạy tôi và Lục Tử Dã cách làm việc.” Giọng nói của Ngu Đồ Nam nhẹ nhàng trong trẻo, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh: “Cẩn thận xương sườn của ông đi, khi tôi đánh người, tôi thích đá vào đó nhất."

Ngu Đồ Nam không nói quá nhiều, cúp điện thoại, trả lại cho Lục Tử Dã.

Lục Tử Dã giãy dụa: “Ông ấy hẳn sẽ tìm người ngăn cản chúng ta.”

Ngu Đồ Nam: "Yên tâm."

Lục Thừa Vũ lao tới dùng dao nhọn đâm bọn họ, cũng sẽ bộc lộ điểm yếu mà ông ta đã cẩn thận giấu sau lưng.

“Ngày mai em quay lại Lục gia, đến phòng Lục Thừa Vũ, lấy hai sợi tóc của ông ấy về cho chị đi.”

Lục Tử Dã mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng cũng không hỏi thêm.

Anh không muốn trông chờ rồi thất vọng.

“Nếu bây giờ chúng ta đối đầu với Lục Thừa Vũ liệu có ảnh hưởng tới sự phát triển của công ty không?”

Lục Tử Dã biết Lục Thừa Vũ không thích anh, muốn anh làm bậy bạ ở bên ngoài, hủy hoại danh tiếng anh. Bây giờ anh và Ngu Đồ Nam tham gia gameshow, trái ngược rõ ràng với mục đích của Lục Thừa Vũ.

Lục Tử Dã không đoán được ông ta sẽ làm gì.

Ngu Đồ Nam vui vẻ cười: “Không tệ nha, em còn biết lo lắng cho công ty nữa hả?”

Lục Tử Dã khịt mũi hai tiếng, thúc giục cô: “Chị có biện pháp

gì không?”

Ngu Đồ Nam: “Chị không biết có thành công hay không thôi.”

,,,

Nhưng cho dù có thất bại thì cá chết lưới rách, Lục Thừa Vũ cũng sẽ không khá hơn cô là bao.

Đối mặt với vẻ mặt mơ hồ của Lục Tử Dã, Ngu Đồ Nam giải thích:

“Hai nhà gần đây không hợp nhau, thông thường mà nói, các công ty nhỏ ít kinh nghiệm dựa vào Nhà họ Quý miễn cưỡng có thể duy trì phát triển. Chỉ là các vị lãnh đạo tiền bối, đều là những người "cáo già".”

Thương trường như chiến trường, lợi ích đi đầu, chúng ta có thể có được sự bao che của họ, nhưng cũng không lâu dài, lần sau có sự đối đầu về lợi ích, chúng ta có thể trở thành vật hi sinh bị đẩy ra đầu tiên tặng cho Nhà họ Lục, chị thà tin tưởng bản thân còn hơn tin tưởng những lão "cáo già" đó.”

Lục Tử Dã nghe vậy có chút hoang mang: "Vậy chị định làm gì thế?"

"Tìm một số người giống em."

Lục Tử Dã:?

“Trong giới này có những kẻ nịnh nọt ông Lục, nhưng cũng có những người như em, vừa nổi loạn vừa có cá tính, ai nói cũng không nghe, những kẻ kỳ cựu trong tập đoàn chú trọng đối nhân xử thế, còn bọn họ thì không.”

Lục Tử Dã đã hiểu.

"Chị muốn tập hợp bảy nhân vật phản diện, triệu hồi rồng hả?"

Ngu Đồ Nam sửa lại: "Họ không phải nhân vật phản diện, em cũng không phải. Việc một nhóm người có cá tính lại kiêu ngạo tập hợp lại để thành lập công ty khá thú vị."

Lục Tử Dã: …

Thú vị, thực sự thú vị đấy.

Sau này mỗi ngày đều náo loạn, công ty trở thành "bến đỗ hạnh phúc của các thiếu gia và công chúa ngang ngược.”

“Ngày mốt có tiệc tối, ngày mai đặc trợ Tống sẽ để thiệp mời trên bàn của em.”

Lục Tử Dã ngơ ngác.

Rất tốt, văn phòng đẹp đẽ của anh đã thuộc sở hữu của Ngu Đồ Nam.

Anh phải lấy chiếc két sắt quý giá của mình trước khi chuyển đi mới được.

Lục Tử Dã gật đầu, hỏi cô vấn đề quan trọng cuối cùng: “Vậy em đến công ty làm gì?”

Nghe câu hỏi này, nụ cười trong mắt Ngu Đồ Nam rõ ràng càng đậm hơn.

**

Ngày hôm sau, Lục Tử Dã ngồi trong văn phòng mới, trước mặt có thiết bị livestream, khuôn mặt tuyệt vọng.

Ngu Đồ Nam đêm qua nói với anh rằng một công ty livestream đã tìm cô.

Mỗi tháng livestream 40 giờ sẽ có lương là 6 triệu. Đây là giá của một ngôi sao hạng 2, nếu hiệu quả tốt thì có thể tăng thêm.

Sau đó Ngu Đồ Nam - người coi tiền như mạng, không quan tâm các việc khác, đồng ý ký kết.

Hợp đồng đã được ký, nhưng cô rất bận, không có thời gian livestream, cô hỏi người phụ trách công ty livestream có thể để Lục Tử Dã làm thay cô không.

Đối phương nghe đến tên Lục Tử Dã, hưng phấn đến mức thức cả đêm.

Bây giờ anh ta đang chăm chỉ giải thích các quy tắc của buổi livestream cho Lục Tử Dã.

Lục Tử Dã không hiểu.

Chỉ một câu——

"Chị Đồ Nam bảo chúng tôi quan tâm anh đọc xong bản trong buổi livestream này.”

#Lục Tử Dã đọc đạo đức kinh# đã thành công đứng đầu danh sách hotsearch.

Trong lúc livestream, Lục Tử Dã cố tình biểu hiện như Long Ngạo Thiên, vẻ mặt bực bội, muốn đuổi fan đi, chỉ mong sao livestream không có một người nào tham gia.

Anh vẫn nán lại đọc bình luận, đọc hai câu quạo một lần.

"Tôi không phải là người dạy học. Nếu bạn muốn học tập thì đừng đến tìm tôi."

“Tôi cũng không phải người ru ngủ, muốn đi ngủ thì biến về nhà đi.”

"Tôi càng không phải là người mẫu sεメy. Muốn xem cơ bụng sang livestream bên cạnh!!"

[Hở? Vậy cuối cùng anh đang livestream chương trình cho thiếu nhi hả? (mặt nghiêm túc)]

[Bá đạo tổng tài ba tuổi rưỡi?]

Chỉ cần hai câu, thành công khiến Lục Tử Dã hoàn toàn mất bình tĩnh…