Chương 7

Mùa thứ 4 của chương trình tống nghệ dành cho gia đình ‘We Are So Lovely’ do Blueberry Channel sản xuất đang tìm kiếm khách mời.Do sự thất bại của mùa thứ hai và sự sắp xếp khách mời của mùa thứ ba không thú vị nên rating của hai mùa gần đây đã đạt mức thấp kỷ lục. Khi thông tin tổ tiết mục đang chuẩn bị mùa thứ tư bị rò rỉ trên mạng, không hề gây được tiếng vang, ngược lại có người còn chế giễu tại sao chương trình vẫn có thể tiếp tục.

Trong ngành hầu như không ai coi trọng chương trình này, rất khó thu hút đầu tư.

Tổ sản xuất không có nhiều tiền, định sẽ dành phần lớn số tiền đó thuê một nghệ sĩ nổi tiếng để thu hút sự quan tâm của khán giả.

Không còn đủ kinh phí cho bốn nhóm còn lại, cả nhà sản xuất và đạo diễn đều không thể ngủ nổi.

Họ vô tình nhìn thấy xe tiếp ứng của Ngu Đồ Nam tại studio lúc 7 giờ tối qua, cảm thấy nghệ sĩ trong poster rất ấn tượng, có khí chất của một người có quyền thế, nhưng trông khá lạ mặt, muốn kiếm một số tiền từ tổ chương trình.

Vào lúc đó, Ngu Đồ Nam trông có vẻ như đang bình tĩnh nhấp từng ngụm cà phê đen. Cô hiện có rất nhiều suy nghĩ. Khi vị đắng trong miệng tăng lên, cô nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân.

“Không phải là chị không muốn.” Cô khẽ cau mày, “Nhưng để em trai của chị tham gia nữa được không? Em ấy là người nhút nhát, hay ngại. Khi ra ngoài nhất định phải đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính râm, e rằng không phù hợp. Hôm qua em ấy náo động cả bệnh viện vì chị quay cảnh chết ở đó. Hôm nay em ấy nhất định không muốn ra ngoài, đừng nói đến việc tham gia chương trình tống nghệ."

Ngu Đồ Nam nghiêm túc nói nhảm: "Những người khác đều là một chú chó con dễ thương, nhưng em ấy lại là một chú chó con nhút nhát."

Dù sao trước mắt chỉ có Tuệ An.

Sau khi thương lượng lương xong, cô sẽ tìm một cơ hội để Lục Tử Dã gặp Tuệ An trước khi nói cho cô ấy biết sự thật.

Nghe thấy điều này, đạo diễn và nhà sản xuất chương trình tống nghệ, những người đang chậm rãi tiếp cận, dừng bước.

Họ đã bàn bạc với Tuệ An rằng họ muốn trực tiếp nói chuyện với Ngu Đồ Nam. Nhưng họ không muốn nhận được câu trả lời như vậy. Họ nhìn nhau, rời đi trong tiếc nuối.

Họ sợ đứa em trai nhút nhát của Ngu Đồ Nam không thay đổi được, không phù hợp với chương trình tống nghệ của họ.

Ngày nay người ta thích chó con dễ thương chứ không phải chó nhỏ nhút nhát.

Tuệ An nhìn đạo diễn và nhà sản xuất rời đi, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói cho Ngu Đồ Nam biết chuyện này.

Quá trình chấm dứt hợp đồng của Ngu Đồ Nam diễn ra suôn sẻ. Ông chủ biết mình đã làm chậm trễ cô hai năm, thậm chí còn lo lắng hơn cô, ông ta sợ luật sư sẽ bắt công ty chịu trách nhiệm.

Mười một giờ, Ngu Đồ Nam ký tên, rời đi.

Tuệ An im lặng đi theo.

Tuệ An được công ty tuyển dụng, việc Ngu Đồ Nam chấm dứt hợp đồng với công ty cũng đồng nghĩa với việc chấm dứt quan hệ của hai người.

Tuệ An chỉ mới thực tập ba tháng, khi chuẩn bị tốt nghiệp thì ông chủ của công ty bỏ trốn, nghệ sĩ cô quản lý muốn rời ngành, đây là một cú sốc khá lớn với toàn bộ giới thực tập.

"Em còn muốn làm việc với chị không?" Ngu Đồ Nam hỏi trong thang máy: "Lương hàng tháng sẽ tăng thêm 3 nghìn, không có thời gian thử việc. Ban đầu, nội dung công việc sẽ tương tự như những gì em đã làm trong ba tháng qua thôi, xử lý một số công việc, vấn đề khi chị rút lui. Đến khi công ty phát triển, chị sẽ cho em đi học lớp về quản lý. Lúc đó, em sẽ quản lý nghệ sĩ khác.”

“Khi thông báo về việc chị rút lui khỏi ngành, em cố gắng giao tiếp nhiệt tình với các đạo diễn, nhà sản xuất hoặc nhóm nghệ sĩ khác một chút. Nhớ để lại càng nhiều cách liên hệ càng tốt. Khi đến nhà nhớ gửi một ít quà để có được chút thiện cảm từ họ. Sau này, khi em tự mình quản lý các nghệ sĩ, các mối liên hệ này chắc chắn sẽ tốt cho em. Chị sẽ thanh toán hóa đơn quà tặng các kiểu cho."

Tuệ An mới ra xã hội, chưa có kinh nghiệm làm việc nhưng lại nhiệt tình và chủ động trong công việc, hơn nữa cô ấy còn là người được nguyên chủ rất tin tưởng, Ngu Đồ Nam sẵn sàng tiếp tục mối quan hệ hợp tác này.

Tuệ An ngạc nhiên, cười nói: "Chị Đồ Nam, chị vẫn muốn làm việc với em sao?"

Tuệ An biết rõ ràng cô ấy là một quản lý, nhưng cô ấy luôn đóng vai trò trợ lý, không giúp Ngu Đồ Nam có được bất kỳ tài nguyên nào.

Đó là lý do tại sao cô ấy rất coi trọng chương trình tống nghệ "We Are So Lovely".

Ngu Đồ Nam nhẹ nhàng nói: “Em rất tốt, em phải tin tưởng vào chính mình.”

Cô vốn định đãi Tuệ An một bữa, nhưng vừa định nói chuyện, WeChat của cô vang lên.

Lục Tử Dã đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, như muốn đoạt mệnh, kêu cô về nhà ăn cơm.

Cô đương nhiên biết lí do.

Trước khi về nhà, cô nhanh trí mua một hộp bánh phô mai Basque và một ít trái cây.

Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Lục Tử Dã.

Anh mặc áo sơ mi đen, dây chuyền ngắn màu bạc, quần short ống rộng màu đen và một đôi giày đen. Trang phục cả người đều là màu đen, cùng gương mặt vô cảm, đường nét khuôn mặt sâu thẳm, đôi mắt hẹp hơi nhếch lên, quai hàm săn chắc, trông vô cùng giống khí chất của một tổng tài mặt liệt trong tiểu thuyết.

Sau khi nhìn thấy cô, anh quay lại nhìn không khí.

“Em không muốn tham gia chương trình tống nghệ.”

Giọng điệu vừa bực mình vừa nũng nịu.

Hệ thống: @#¥#%¥&&*

Bầu không khí này mà lại sử dụng giọng điệu nũng nịu!

Ngu Đồ Nam không nói gì, đưa món ăn trong tay cho anh: "Có muốn ăn không?"

“Chỉ có nhiêu đây đồ mà chị muốn dụ em rồi hả?”

Ngu Đồ Nam: "Ừ."

Lục Tử Dã:? ? ?

Hệ thống: ...

Trên thực tế, Lục Tử Dã quả thực đã bị dụ như vậy.

Anh đang tức giận, nhưng nhìn thấy bánh kem, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên. Sau đó lại nghĩ đến điều gì, lập tức cau mày, ngồi vào bàn ăn, bất đắc dĩ mở hộp bánh ra: "Em xuất hiện trên chương trình tống nghệ thì sẽ mất mặt lắm."

Nhìn câu trả lời của đặc trợ Tống , anh chỉ muốn tìm một nơi uống rượu sau đó giả chết thôi.

Trước khi tham gia chương trình tống nghệ, Lục Tử Dã vẫn ở cùng Ngu Đồ Nam.

Ha ha.

Ha ha ha.

Lục Tử Dã nhấn mạnh: “Số tiền này chị không kiếm được đâu.”

Ngu Đồ Nam ngồi đối diện bàn nhìn anh ăn bánh, im lặng một lúc rồi cười nói: “Nhưng chị thực sự muốn kiếm tiền.”

"Có rất nhiều cơ hội kiếm tiền, chị chọn cái khác được không? Đi mà chị, chị ruột thân thiết xinh đẹp của em." Lục Tử Dã lúng túng nói.

Ngu Đồ Nam cong môi, hơi thất thần.

Cô không nói với Lục Tử Dã rằng tối qua, trước khi đi ngủ, cô đã tìm thông tin về người nhà của anh ở thế giới này.

Một nhân vật xuất hiện trên trang tìm kiếm khiến cô thức suốt đêm.

Chủ tịch Tập đoàn Lục, Lục Thừa Vũ.

Ông ta trông giống hệt Lục Thừa Vũ, người đã bỏ rơi cô và Lục Tử Dã ở thế giới thực, người đã ngược đãi mẹ, khiến cuộc sống của gia đình trở nên khốn khổ.

Ngu Đồ Nam từ nhỏ đã không thích Lục Thừa Vũ.

Mẹ cô đã bỏ trốn một lần khi cô mới bốn tuổi vì bạo lực gia đình. Lúc đó Lục Thừa Vũ đã gọi bạn bè của ông đến trước mặt cô, nhờ họ liên lạc với mẹ cô, đưa hai đứa trẻ đi.

Nghĩ đến việc ông đã vứt bỏ mình như rác. Sự ghê tởm và hận thù dâng trào trong mắt, ông ta đã để lại một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa trên người cô.

Lục Tử Dã lúc đó mới hai tuổi, không có ký ức gì về chuyện này. Nhưng cô vẫn còn nhớ như in.

Dù Ngu Đồ Nam có cố gắng thuyết phục bản thân cố quên trải nghiệm này thì ánh mắt khinh thường và ghê tởm đó vẫn như những mũi kim đâm vào tim cô.

Cảm giác này đã theo Ngu Đồ Nam suốt cuộc đời.

Ký ức về quãng thời gian này vẫn được Ngu Đồ Nam nhớ rất rõ, sau đó mẹ cô đành chịu thua, trở về nhà, lại bị đánh và mắng thậm tệ hơn.

Cô ghét người đàn ông này, cô ghét ông ta đến tận xương tủy.

Sự ghét bỏ đối với Lục Thừa Vũ đã chuyển sang đàn ông này ngay khi cô nhìn thấy bức ảnh của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục.

Lục Thừa Vũ rõ ràng không tốt với Lục Tử Dã.

Bất cứ khi nào bài phỏng vấn đề cập đến Lục Tử Dã, Lục Thừa Vũ đều sẽ trực tiếp bày tỏ sự bất mãn với con ruột của mình.

Điều này không bình thường.

Chuyện gia đình không nên công khai, nhưng Lục Thừa Vũ lại rất muốn công khai, như muốn tất cả mọi người trên thế giới đều ghét bỏ con trai mình.

Cô không biết thế giới này và thế giới thực nơi cô đang sống có mối liên hệ gì, cô không hiểu tại sao Lục Thừa Vũ lại giống hệt người đàn ông đó, bất kể phán đoán của cô về Lục Thừa Vũ có cảm tính hay không, Ngu Đồ Nam cũng không muốn Lục Tử Dã ở lại trong căn nhà đó nữa.

Cô càng không muốn Lục Tử Dã bị mang tiếng là “dựa vào tập đoàn Lục để làm càn.”

Chỉ những người được thiên vị mới có cơ hội làm bất cứ điều gì họ muốn với sự giúp đỡ của người chống lưng.

Lục Tử Dã còn không được ưa thích chứ đừng nói đến việc thiên vị.

Vấn đề bây giờ cô phải đối diện rất thực tế, trưởng thành, củng cố thực lực, đứng trên đỉnh cao thì mọi người mới có thể biết đến cô——

Lục Tử Dã chưa bao giờ dựa dẫm vào nhà họ Lục.

Anh có chị gái.

Ngu Đồ Nam đã quen với việc giữ thái độ khiêm tốn, lần này cô muốn cố ý thể hiện ra, muốn buổi phát sóng trực tiếp của chương trình tống nghệ này diễn ra trước mặt Lục Thừa Vũ.

Để Lục Thừa Vũ thấy rằng tất cả những người mà ông ta không quan tâm, coi thường, ghét bỏ đều là những người thân yêu quý của cô.

Bên kia bàn ăn, Lục Tử Dã vẫn đang ngơ ngác chờ đợi câu trả lời của cô.

Đúng.

Cô vẫn chưa trả lời tại sao muốn Ngu Đồ Nam tham gia một chương trình tống nghệ.

Ngu Đồ Nam suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em muốn nghe sự thật hay nói dối?"

"Sự thật."

"Được rồi, trước tiên em nghe lời nói dối trước đi."

Lục Tử Dã: #¥#%#¥%! !

(Tức giận đến mất chức năng ngôn ngữ)

Ngu Đồ Nam đưa tay đỡ cằm, cười nói: “Bởi vì chị muốn mọi người biết rằng chị có một đứa em vừa hào hoa phong nhã, vừa quyến rũ, lại còn tài năng, dễ thương, hay ngượng ngùng, thích lướt 5G, hơn hết còn thích xài sticker xấu hổ khi đăng weibo."

Lục Tử Dã lúc đầu khá hài lòng, nhưng càng nghe càng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Không phải em!"

Dừng một chút, hắn lại quay đầu, nghểnh cổ tùy ý hỏi: "Sự thật thì sao?"

"Chị muốn thấy em tức giận, mất hết thể diện."

Lục Tử Dã tức đến đỏ cả mặt.

Lục Tử Dã vẫn muốn phản kháng, một lòng mong muốn bảo vệ quyền lợi của mình, ngước mắt, nhìn nụ cười đang tắt dần của Ngu Đồ Nam và vẻ mặt "sự kiên nhẫn của chị đã biến mất. Đừng cố gắng thách thức quyền lực của chị nữa."

Khí tức của Lục Tử Dã trong chớp mắt lập tức suy yếu đi.

"Em trai, đã lâu không bị ai đánh phải không?"

Lục yếu đuối, đáng thương và bất lực, kiên quyết nói: “Em không nói là em không đi.”

Ngu Đồ Nam rất hài lòng, vuốt tóc anh ấy như cún con, cười hỏi: "Vậy lương của chị là bao nhiêu?"

Ngu Đồ Nam lựa lời rất có chủ đích cố tình sử dụng từ "của chị".

Chỉ cần hai chữ, cô có thể tự tin lấy tiền lương của Lục Tử Dã làm của mình.

Lục Tử Dã bĩu môi, đúng là một fan lớn của tiền!

Dù không muốn nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cho cô xem tin nhắn về Tống Hoài n.

[Đặc trợ Tống: Khi biết anh muốn tham gia chương trình tống nghệ, đạo diễn và nhà sản xuất rất vui mừng. Nhưng do kinh phí có hạn nên chỉ có thể bỏ ra 25 triệu. Tổng cộng có bảy buổi phát sóng trực tiếp, mỗi buổi kéo dài ba ngày. Buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên sẽ bắt đầu sau tám ngày nữa, nếu anh đồng ý tham gia ghi hình phát sóng trực tiếp của "We are so Lovely", anh có thể cùng nhóm luật sư của mình đến đó để ký hợp đồng vào chiều nay. Địa điểm phát sóng trực tiếp đầu tiên là ở thành phố này, tại nhà.]

Ngu Đồ Nam: [Ký, ký ngay.]

Tin nhắn vừa được gửi, Lục Tử Dã cảm thấy vô cùng phiền muộn.

"Chị ơi, em đi show tổng nghệ chắc chắn sẽ bị cười nhạo. Có cách nào cứu vãn không?"

Ngu Đồ Nam nhẹ nhàng an ủi: "Đương nhiên."

Lục Tử Dã thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, chị gái anh luôn là chỗ dựa vững chắc nhất sau lưng anh, có thể hỗ trợ anh bất cứ lúc nào.

Đang khen người chị tốt bụng của mình, giây tiếp theo, anh lại nghe Ngu Đồ Nam nói:

"Nói với bọn họ em là trạm đệ, bây giờ bọn họ có thể sẽ cười đến chết, không cần đợi đến lúc phát sóng trực tiếp đâu."

Lục Tử Dã:...

Dùng nhầm chữ.

Quả nhiên, chị gái anh luôn là ngọn giáo mạnh nhất sau lưng anh, có thể đâm anh bất cứ lúc nào!