Chương 8

Lục Tử Dã cay đắng, không nói lời nào.Việc xuất hiện trên chương trình tống nghệ đã được quyết định nhưng việc Ngu Đồ Nam phải làm vẫn chưa kết thúc.

"Em có bị ràng buộc bởi một hệ thống phản diện hay bị hạn chế bởi những quy tắc nào đó, nếu em không làm theo thì sẽ bị trừng phạt không?"

Cô hiểu rõ Lục Tử Dã.

Ở thế giới thật, Lục Tử Dã từng có lúc càn rỡ mắng mỏ cổ đông trước mặt cô, nhưng những lúc ấy đều có lý do. Mặc dù Lục Tử Dã thường kiêu ngạo nhưng anh đã thu hút được một lượng lớn fan nhờ tài năng xuất chúng của mình.

Thiên tài dễ dàng được người khác khen ngợi.

Khi đó có người nói anh chính là Long Ngạo Thiên phiên bản ngoài đời thực, anh có fan, cũng có người không chịu nổi tính cách ngạo mạn của anh, nhưng nhìn chung có rất nhiều người bảo vệ anh.

Anh sẽ không tự phụ như bây giờ, hận không thể chĩa mũi dùi vào tất cả mọi người, mắng bọn họ là kẻ không xứng đáng.

Ví dụ, câu nói đêm đó của Lục Tử Dã “Mọi người đều như nhau, không được để vào mắt.”

Nói xong, người hâm mộ anh cho rằng anh thẳng thắn. Người không thích anh sẽ cảm thấy họ đã bị hoàng tử tập đoàn nhà họ Lục công kích một cách khó hiểu.

Phần bình luận có rất nhiều người chửi bới anh.

Nếu tùy tiện, phóng túng là thái độ sống của Lục Tử Dã, Ngu Đồ Nam sẽ không ép anh trở thành một quý ông “khiêm tốn, nhã nhặn”.

Thay đổi một người trưởng thành rất khó, mỗi người đều có quan điểm, tính cách, không thể tự ảo tưởng, nếu không càng ngày sẽ làm tăng mâu thuẫn lên.

Ngu Đồ Nam hiểu điều này.

Dù ở thế giới nào, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc thực sự thay đổi Lục Tử Dã.

Nếu Lục Tử Dã là một con suối, thì cô sẽ là một tấm gỗ ở đầu con suối, chặn đứng khả năng vượt quá giới hạn của anh.

Cô để anh làm theo ý anh, miễn sao đừng quá mức là được.

Mọi thứ phải có chừng mực.

Chỉ cần cô còn ở đó, lò xo sẽ không nảy lên quá mức.

Nếu ở thế giới này, anh đảm nhận vai phản diện Long Ngạo Thiên, cư xử quá đáng. Cô sẽ giống như trước đây, kiểm soát anh, không để anh hành động liều lĩnh, vô tình đi vào con đường đó.

Tất nhiên, những điều này không thể nói trực tiếp với Lục Tử Dã.

Nếu anh biết cô cho phép anh có chút kiêu ngạo trong lòng, anh có thể nhảy lên trời ngay lập tức.

Ngu Đồ Nam đọc kỹ các bản tin và bài báo liên quan đến Lục Tử Dã trong một năm rưỡi qua.

Bài báo đầu tiên vào một năm trước, ngày Lục Tử Dã bị tai nạn xe hơi.

Chuyên ngành ban đầu của nguyên chủ là quản trị kinh doanh, không biết gì về máy tính.

Khi Lục Tử Dã mới đến đây, anh đã làm một số thay đổi tích cực, chẳng hạn như viết code, tham gia các cuộc thi lập trình. Sự nghiệp của anh lúc ấy rất ấn tượng, ngoài ra tính cách lạnh lùng, xa cách, vẻ ngoài rực rỡ của anh y hệt trong thế giới thật, có lẽ lúc ấy anh cũng kiếm được không ít tiền.

Nhưng một tháng sau, tình hình lại tồi tệ trở lại.

Sau khi bán hết mọi thứ, chỉ giữ lại một công ty, anh bắt đầu hận giới giải trí, thể hiện trọn vẹn “yêu đến chết” của mình.

Chắc chắn phải có điều gì đó tạo nên sự thay đổi đột ngột này.

Ngu Đồ Nam đoán Lục Tử Dã không chỉ biết đây là một thế giới tiểu thuyết, mà anh còn có nhiệm vụ nào đó, ví dụ như phải trở thành một nhân vật phản diện.

Cô có thể điều khiển hướng đi của anh, ngăn anh chạy loạn trên con đường trở thành kẻ phản diện. Nhưng cô không thể ngăn anh tự tìm chỗ chết.

"Em có hệ thống nào không?" Ngu Đồ Nam hỏi.

Lục Tử Dã cay đắng cắn mấy miếng bánh, thản nhiên nói: “Hệ thống không thể làm gì được em.”

Hệ thống: [Tôi vô dụng thật, nhưng cậu nói vậy rất không lịch sự đó!]

Ngu Đồ Nam:?

Tốt.

Phách lối từ sâu trong xương tủy.

Lục Tử Dã hỏi lại: “Nhân vật của chị là gì?”

Nghĩ tới điều gì đó, Lục Tử Dã đánh giá từ trên xuống dưới Ngu Đồ Nam vài lần, cười điên cuồng, ngang ngược nói: “Nhìn bộ dạng này của chị, chắc là vai đóng thế hay người qua đường thôi nhỉ?"

"Chị à, cuộc sống của chị không được tốt nhỉ?"

Ngu Đồ Nam không nhịn được, gõ vào đầu chó của Lục Tử Dã.

Lục Tử Dã nghịch tóc, cúi đầu tiếp tục ăn bánh phô mai.

Ngu Đồ Nam nhìn không ra vẻ mặt của anh, đoán anh đang lén đắc ý, giọng điệu trở nên nghiêm túc:

"Hệ thống không kiểm soát được em, nhưng em đừng làm phản, trở thành kẻ xấu, nếu không chị thật sự sẽ tiếp tục đánh em đó."

Vừa nói vừa gõ vào đầu Lục Tử Dã, giống như đang gõ mỏ.

Lục Tử Dã cong môi, nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, cầm khăn ăn lau kem trên đầu ngón tay, cư xử tao nhã, cong môi kiêu ngạo nhìn Ngu Đồ Nam, nửa đùa nửa thật nói - khıêυ khí©h nói: "Chị, theo phân công nhân vật, chị bây giờ chỉ là người sai vặt của em thôi, từ nay về sau khi nói chuyện với em, chị phải cẩn thận hơn một chút, hiểu không?"

Nói xong, Lục Tử Dã co chân chạy nhanh về phòng, đến nỗi chiếc khăn giấy vừa ném trên bàn ăn chạm đất, anh đã đóng chặt cửa phòng lại.

Ấu trĩ làm trò quỷ, làm xong vội vàng bỏ chạy.

Ngu Đồ Nam chậm rãi uống nước, không thèm nhìn anh.

Chị đây không chấp trẻ con!

**

Tối, Tống Hoài n ký hợp đồng với tổ chương trình.

Tổ chương trình vui mừng như điên.

Họ vốn đã rất ngạc nhiên khi biết rằng Lục Tử Dã có một chị gái, thiếu gia kiêu ngạo và chị gái bí ẩn cùng nhau xuất hiện trên một chương trình tống nghệ, vừa nghĩ đã thấy cảnh tượng này thật thú vị.

Lục Tử Dã hôm kia vừa công khai tuyên bố không ai có thể khống chế được anh, bây giờ anh lại tham gia một chương trình tống nghệ, chẳng lẽ để chứng minh quan điểm của mình? Nhân cơ hội này nói với mọi người: Ngay cả chị gái cũng không thể khống chế được anh ấy.

Đội hình trong mơ cũng không thể mơ tới, nhưng bây giờ nó thực sự có thể xuất hiện trong chương trình của họ, hôm qua chắc họ đã cúng đúng Thần Tài rồi!

Nhất định lần sau phải đến đó cúng tiếp mới được!

Việc Lục Tử Dã tham gia chương trình tống nghệ cần được giữ bí mật, danh tính của chị gái anh vẫn rất bí ẩn. Đạo diễn và nhà sản xuất rất thông minh, giấu đi sự tò mò, không hỏi thêm.

Còn bảy ngày nữa là đến buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên, đội ngũ chương trình "We are so Lovely" đang rất bận rộn.

Ngu Đồ Nam cũng không nhàn rỗi.

Buổi tối, cô dành thời gian phân tích lịch sử phát triển của một số công ty điện ảnh lớn, ngoài ra, cô cũng cần có hiểu biết sâu sắc về đầu tư, sản xuất, tình hình thực tế và nhanh chóng bắt tay vào từng bước, nắm chắc nội tình.

Cách học thực tế tốt nhất chắc chắn là được đào tạo ở một công ty điện ảnh truyền hình, Ngu Đồ Nam không ngần ngại nhắm đến công ty duy nhất dưới quyền Lục Tử Dã - Điện ảnh và Truyền hình Bắc Nam.

Công ty của Lục Tử Dã cũng giống như anh ấy, cách làm việc rất hoang dã.

Công ty chủ yếu đầu tư vào các dự án điện ảnh và truyền hình, không có nhiều việc, cũng không cần mở rộng công ty.

Vậy mà Lục Tử Dã không chỉ mở công ty, trong công ty còn có năm mươi tám người, họ làm việc tám giờ, ngồi chơi bảy giờ, nửa giờ họp hành, nửa giờ làm việc.

Chỉ vậy, Lục Tử Dã cũng đã kiếm được một ít tiền.

Tám giờ sáng hôm sau, Ngu Đồ Nam và Tuệ An có mặt ở bộ phận tiếp thị.

Nghe nói có một nghệ sĩ trẻ bỏ nghề, nhưng có ô dù, đến đây thực tập, những nhân viên không có việc gì làm lần lượt đến bộ phận tiếp thị để tìm hiểu xem đó là ai.

Ngu Đồ Nam rất xinh đẹp, lông mày hình kiếm, đôi mắt sáng, khi cười rất quyến rũ, khi không cười thì rất anh hùng và lạnh lùng, khí chất rất tốt, có thể nhanh chóng phát hiện cô ở trong đám đông.

Khi vô tình chạm mắt với cô, cô sẽ nở một nụ cười rất nhẹ, khiến người ta lập tức thư giãn, cảm thấy như một làn gió xuân. Cô rất xinh đẹp, rất có khí chất, chỉ trong nửa giờ, mọi người đều có ấn tượng sâu sắc về cô.

Khi nhìn thấy cô, bạn sẽ có cảm giác như cô là con gái lớn của một ông chủ tập đoàn nào đó, khí chất này khiến ai trong làng giải trí trong nước hiện nay cũng phải chú ý đến.

Khu văn phòng bộ phận tiếp thị chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, con gái nhìn thì xinh đẹp nhưng con trai lại không có việc gì làm. Một nhóm người đứng cách đó vài mét giả vờ bận rộn, bề ngoài đang bàn bạc công việc nhưng thực ra họ đang la hét như điên.

— A a a, tiểu thư thật xinh đẹp.

— Cô có một khí chất tuyệt vời, tôi chợt nhận ra thế nào là đẹp có khí chất, còn hấp dẫn hơn cả vẻ đẹp hình thể.

— Tôi muốn có màu son đó!

Khu văn phòng bộ phận tiếp thị chưa bao giờ náo nhiệt đến thế, đồng nghiệp nữ nhìn người đẹp vừa đến, không có việc của bọn đàn ông. Một nhóm người đứng cách đó vài mét giả vờ bận rộn, nhìn như đang bàn bạc công việc cùng nhau nhưng thực chất đang điên cuồng gào thét.

Cô làm việc, họ chỉ cần hướng dẫn và giải thích. Bồ Tát từ đâu đến liều mạng làm việc sống chết để bọn họ hưởng lợi chứ?

Nghe nói Ngu Đồ Nam đến đây để tích lũy kinh nghiệm và học hỏi nên đồng nghiệp ở bộ phận tiếp thị đương nhiên sẽ nói với cô tất cả những gì họ muốn, đồng thời họ cũng chuẩn bị đưa cô đi họp quý.

Nói chung, chỉ những nhân viên chính thức mới có thể tham gia các cuộc họp hàng quý, thực tập sinh thì không được. Nhưng Ngu Đồ Nam được đích thân đặc trợ Tống đưa đến đây, nói dự án và dữ liệu không cần giấu cô, nên lãnh đạo quyết định để cô đi.

"Lục Tử Dạ sẽ đến sao?" Tuệ An tò mò.

"Tiểu Lục tổng đang trong phòng làm việc, có lẽ lần này sẽ tham gia. Bình thường anh ấy cư xử đã rất tùy hứng, trong các cuộc họp còn tùy hứng hơn. Anh ấy thường bỏ đi sau khi nghe vài phút chỉ vì cảm thấy buồn chán. Kể từ khi thành lập công ty, tổng thời gian anh ấy ở lại chưa tới 24 giờ, chúng tôi họp rất tùy hứng, đây là chuyện bình thường thôi, cô đừng lo lắng.”

Tuệ An nhịn không được nói nhảm: "Tùy hứng y như trên mạng luôn hả?"

"Chính xác. Cô có nhớ vụ đỉnh lưu bị anh ấy chỉ trích không? Sau vụ ném chai của fan, Lục tổng đã tìm năm nhà đầu tư khen ngợi đỉnh lưu, đặt làm riêng một chai nhôm màu đen với dòng chữ được in ở mặt trước - ‘Đây có phải là thứ duy nhất bạn có thể cung cấp không?’ gửi tặng văn phòng của họ. Một số nhà đầu tư đã rất tức giận.”

Tuệ An vẻ mặt chấn động, không ngờ chuyện như vậy có thể xảy ra

"Tóm lại, Lục Tổng không bao giờ nương tay với ai hết. Anh ấy sẽ gây rắc rối cho bất cứ ai khiến anh ấy không vui, anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì để anh ấy cảm thấy thoải mái. "

Các đồng nghiệp cười, nói đùa: "Như Lục Tổng đã nói, không ai thực sự có thể kiểm soát được anh ấy, đúng không đặc trợ Tống?”

Tống Hoài n đang đi ngang hành lang chỗ bọn họ tám chuyện để đưa văn kiện cho Lục Tử Dã, nghĩ tới cảnh tượng Long Ngạo Thiên ngày hôm trước ngoan ngoãn như gà con, bước đi có chút loạng choạng, suýt chút nữa vấp ngã.

Mọi người mau thức tỉnh đi, Long Ngạo Thiên đã biến thành gà con rồi, đang ở ngay bên cạnh các người đó!

Đồng nghiệp không hiểu chuyện gì, nhìn đặc trợ Tống.

Dù nhìn thế nào đi nữa, đây rõ ràng không phải là một câu hỏi khó, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Tống Hoài Nam nín thở nhìn Ngu Đồ Nam, cười khổ nói: "Mấy người làm việc tiếp đi."

Nói xong, hắn chạy muốn trốn.

Ngu Đồ Nam bất lực xoa lông mày, tiếp tục đọc thông tin.

Trong nhà có một người em trai như thế này, không có vốn liếng, không có sức lực, từ lâu bị kẻ thù trả thù, phải sống lang thang ngoài đường.

Một phút sau, Lục Tử Dã đang ngồi trên bàn đọc tài liệu.

Cách đây không lâu, công ty đã ký hợp đồng với một số ngôi sao trẻ, những chuyện này đặc trợ Tống đã xử lý, Lục Tử Dã lúc rảnh rỗi chỉ cần xem qua tài liệu.

Lúc này, anh phát hiện ra một điều kỳ lạ.

"Cái gì đây?"

Lục Tử Dã chán ghét cầm lên một bản lý lịch, trong đó là ảnh của một người đàn ông có nụ cười hết sức ngốc nghếch.

Đây là Mục Ngôn, người đi cùng Ngu Đồ Nam trong bữa tiệc hôm đó, người đã vui vẻ kéo chị gái của mình đi! Kẻ thù cướp chị gái, hôm nay lại đến công ty của mình!

Điều đó có nghĩa là:

Nhân viên được ông đây thuê với mức lương cao lại ký hợp đồng với kẻ thù của ông.

Rất tốt.

---Đây không phải là một kiểu trả thù sao?

Đặc trợ Tống: “Đây là bản lý lịch của nghệ sĩ mới. Hôm qua anh không có mặt ở đây, quản lý vừa mới ký hợp đồng với người này. Mục Ngôn rất mạnh dạn, nhiệt tình, vui vẻ lại có ngoại hình nổi bật. Anh ấy không nổi tiếng lắm nên có chỗ để tiếp tục phát triển, phù hợp với những gì anh đã nói trước đó trong tiêu chuẩn của những đối tượng có thể ký hợp đồng."

Mỗi câu đặc trợ Tống khen ngợi Mục Ngôn, lòng của Lục Tử Dã lại lạnh thêm một chút. Anh vô tình liếc nhìn báo cáo số liệu quý trên bàn, nhớ ra hôm nay có một cuộc họp, nghệ sĩ và người đại diện sẽ có mặt.

Haha.

Đã đến lúc phải cho Mục Ngôn xem em trai ruột chân chính là gì!

“Năm phút trước khi nghệ sĩ vào phòng họp thì nhắc tôi nhé.” Giọng điệu của Lục Tử Dã cực kỳ nghiêm túc, không giống đang đùa.

Đặc trợ Tống hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh thấy Lục tổng nghiêm túc như vậy.

Chẳng lẽ sau khi trở thành gà con, anh đã quyết định thay đổi thái độ, quản lý công ty một cách đàng hoàng?

Cuộc họp dự kiến diễn ra vào lúc 11 giờ, nhân viên bình thường vào phòng họp sớm hơn 15 phút, theo nguyên tắc người quan trọng xuất hiện sau cùng, Lục Tử Dã luôn là người đến muộn nhất, nhưng hôm nay anh lại bất thường ngồi ở ghế giữa lúc 10 giờ 52 phút.

Anh đã thay quần áo, mặc một chiếc áo sơ mi gradient màu trắng và đen, phần trắng tinh khiết thanh lịch, phần gradient quý phái, màu đen thuần khiết trông rất điềm tĩnh, quần vest gọn gàng và giày da đặt làm, sự kết hợp vừa khéo léo vừa trầm ổn.

Một số người nhan khống lại thất thủ.

Nhóm trò chuyện của fan đang hoạt động dữ dội.

[Đây là lần đầu tiên Lục tổng đến phòng họp sớm, ngoài việc nghiêm túc với sự nghiệp ra, tôi không nghĩ ra được lý do nào khác. Đàn ông tập trung vào sự nghiệp hấp dẫn quá đi!!]

[Tiểu Lục tổng ăn mặc đẹp đẽ, đi họp, đang ngồi trước mặt tôi]

[Chúng ta quả thực là nhóm fan nổi bật nhất trong toàn bộ ngành giải trí trong nước. Thần tượng của chúng ta xuất hiện trước mặt chúng ta ba tháng một lần, vô cùng đều đặn. Chúng ta không cần tốn tiền để gặp mặt gần gũi.]

[Thần tượng còn phải nghe chúng ta nói. (đầu chó)]

[Công ty vừa ký hợp đồng với một anh đẹp trai khác thì phải? Mấy cô có hình không?]

[Nhìn hình cái gì! Cô chuẩn bị nhìn người ngoài đời thật đi! Gần đến rồi]

Trợ lý của Mục Ngôn đột nhiên xuất hiện.

Lục Tử Dã đang dựa vào ghế, một tay nghịch bút trên bàn, tay còn lại tùy ý đặt lên tay vịn, thái độ lười biếng, khóe môi hơi nhếch lên, cười như không cười.

Vị trí của Mục Ngôn ở đối diện, truyền thông chụp ảnh, từ góc độ này có thể nhìn thoáng qua hai người họ, dung mạo và khí chất tương phản rõ rệt, vô cùng hoàn mỹ.

Em trai của Ngu Đồ Nam nhất định phải là Lục Tử Dã.

Lục Tử Dã đang vui vẻ suy nghĩ, toàn thân toát ra một tia khinh thường cùng kiêu ngạo, khi cửa kính mở ra, hắn hơi nhướng mi, định dùng khí tức uy hϊếp Mục Ngôn——

Mục Ngôn mỉm cười quay người lại, người bị anh chặn lập tức xuất hiện.

Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.

Một biểu cảm ngang bướng đông cứng trên khuôn mặt anh.

Khi tất cả người nhan khống đang phấn khích thốt lên rằng khí chất của Lục tổng rất đen tối, thích hợp đóng vai một kẻ phản diện bên ngoài hiền lành, bên trong cặn bã thì Lục Tử Dã lập tức thẳng lưng, chồm người về phía trước, khoanh tay trên bàn hội nghị, ngồi như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn, không thể nào cư xử tốt hơn được.

Người hâm mộ: ?

Những người lãnh đạo ngồi hai bên Lục Tử Dã đang lướt điện thoại, thấy Lục Tử Dã nghiêm túc như vậy, họ vô thức đặt điện thoại xuống, ngồi thẳng dậy, giống như quân domino đổ, sự nghiêm túc của họ truyền sang nhau.

Cuối cùng, mọi người ngồi ngơ ngác, nhìn nhau:

Chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi vậy?

Tại sao muốn như vậy?

Ngu Đồ Nam:...

Bạn đã bao giờ thấy tất cả nhân viên thay đổi thái độ trong ba mươi giây chưa? Đã bao giờ chưa?

Cô đã nhìn thấy rồi.