Chương 5. Xem chuyện tốt thê tử ngươi làm

Một phòng đầy người đều bị thông tin này làm cho giật mình, sao giờ này hoàng thượng lại đến đây? Chu Hướng Lan mừng rỡ được cung nữ đỡ ra hành lễ, đám cung nhân thấy hoàng đế đến cũng cúi đầu sát đất không dám ngẩn đầu lên.

“ Ái khanh sân viện lại náo nhiệt như vậy, ta và Phó thế tử có việc đi ngang cũng muốn tới góp vui một chút”

Lúc này Chu Hướng Lan lại mới ngẩn đầu lên, quả thật phía sau hoàng đế lại có thêm một dáng dấp anh tuấn khác. Nàng ta ủy khuất quỳ xuống rơi lệ:

“Bẩm bệ hạ cùng thế tử, Đồng dực hiên trước nay sạch sẽ, hôm nay lại có kẻ lấy trộm đi trâm hồ điệp ngự ban, thϊếp thiệt thòi không sao, nhưng đó là món quà muốn tặng cho Hinh nhi muội muội”

Trác Vân Niên thấy có chút thú vị, đưa ánh mắt nhìn qua Đồng Hinh cũng đang quỳ bên cạnh, nàng không ngẩng đầu, ngón tay lại ra hiệu chỉ về thiếu niên quỳ phía sau. Trác Vân Niên là ai chứ, là tên cáo già đã mọc nanh, nhìn ra liền biết tiểu thê tử chưa qua cửa của Phó Vĩnh Kiệt đang sắp gặp tai ương rồi.

“Khụ, tất cả đứng dậy đi, tất cả đều quỳ làm gì”

Chu Hướng Lan đứng dậy, lệ rơi đầy mặt lại nói “Thần thϊếp chỉ không cam tâm, đồ của bệ hạ ban, há lại để người khác được lợi, nếu tìm ra kẻ trộm nhất định bệ hạ phải làm chủ xử thật nặng”

Đồng Hinh nãy giờ không lên tiếng, bây giờ lại nói một câu “ chỗ này hiện nay chỉ còn ta, Chu công tử và Xuân Mai là chưa bị lục soát, vậy mau tiến hành đi, nhanh tìm ra đồ cho tỷ tỷ”

Thấy các vị chủ tử im lặng, hai ma ma phụng mệnh tiến lên, có cho thêm hai lá gan, họ cũng không dám thật soát người vị Đồng mỹ nhân này. Bàn tay sắp đưa đến trên vạt áo Chu Hằng, hắn có chút run rẩy lui về sau 1 bước, nhìn sắc mặt hung ác của hai ma ma, nếu bọn họ thực sự soát, có hay không sẽ lột xuống một lớp da của y.

“ Hỗn xược” – Phó Vĩnh Kiệt lạnh nhạt lên tiếng. Người một phòng hướng mắt nhìn về phía hắn, vị thế tử gia này là muốn làm gì a~, không lẽ lại muốn giải vây cho tên thứ tử thấp hèn đó.

“ Thế tử phi tương lai của Trung dũng hầu phủ là người các ngươi có thể phi lễ hay sao?” Thánh chỉ chưa tuyên đọc, tất nhiên hậu cung chưa biết chuyện, ngay cả nhân vật chính kia cũng bắt đầu ngốc lăng luôn rồi, tự hỏi ở đây ai sẽ là thế tử phi vậy a~ Chu Hướng Lan ngơ ngác, chắc chắn vừa rồi có chuyện gì nàng chưa biết.

“ Trẫm vừa ban hôn cho Phó thế tử cùng thứ đệ của nàng”

Chu Hướng Lan lại hoang mang tột độ, một thứ tử thấp hèn, vậy mà lại trở thành chính phi thế tử, còn đích nữ như nàng lại phải chịu kiếp sống cúi đầu chia sẻ trượng phu cho hàng ngàn mỹ nhân khác. Lòng đố kỵ lại lần nữa dâng lên, nàng ta quyết tâm khiến Chu Hằng mất hết mặt mũi, để xem Phó thế tử còn có thể xem trọng hắn hay không.

“ Dù tam đệ có là ai, thì làm sai cũng phải chịu tội, huống hồ nếu đệ ấy không làm sai thì trong sạch vẫn còn đó” Để ta chống mắt xem, sau khi lục ra vật kia, ngươi còn cái trong sạch gì.

Chu Hằng nghe nói đến đây, ngẩn đôi mắt đang ưng ửng đỏ, nhìn thẳng lên trên phía chủ vị “ Không cần phiền các vị, ta tự soát” Nói rồi, hắn cắn răng cở bỏ lớp áo ngoài, lộ ra trung y trắng thuần mỏng manh, lớp áo ngoài được vẫy mạnh vài lần, cũng không có vật gì rớt ra, vẻ mặt quật cường như bị dồn vào đường cùng, vì danh dự phải hành động mạnh mẽ như vậy.

“ Đến đây, nương nương đã tin chưa?”. Nhìn cảnh người kia ủy khuất mặc lại áo ngoài, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má non mịn, tâm Phó Vĩnh Kiệt lại vô cớ nhói lên một cái. Sau đó, lại nhìn về phía Xuân Mai chất vấn, cả phòng chỉ còn mình ngươi chưa lục soát, ngươi có gì để nói không?

Xuân Mai lúc này còn cuốn hơn, nàng ta rõ ràng bỏ chiếc trâm vào tay áo của y, tại sao bây giờ một hạt bụi cũng không rơi ra. Nàng xua tay vội vàng quỳ xuống, hành động này sau đó nghe tiếng răng rắc một cái, một chiếc trâm vàng đính hai con hồ điệp rơi xuống đất gãy ra. Không cần nói ai cũng biết người giữ chiếc trâm kia lại là ai. Mặt mũi Xuân Mai càng xanh hơn, lấy trộm đồ ngự ban là tội chết, nhưng mà thật lòng nàng ta bị oan nha.

“ Xin chủ tử minh giám, nô tỳ thật sự oan ức, nô tỳ không có lấy”

Xem vở kịch đến đây, Trác Vân Niên dùng truyền âm đến Phó Vĩnh Kiệt nói:

“ Lão Phó, xem chuyện tốt thê tử ngươi làm, hắn chỗ nào chịu ủy khuất đâu?”

Phó Vĩnh Kiệt gạt đi âm thanh đó, nhìn tiểu hồ li đang khóc thút thít dưới kia một chút, khóe miệng lại kéo lên một đường cong, “Thật ra cũng không quá ngu ngốc”

Sau sự kiện đó, nô tỳ Xuân Mai bên cạnh Chu tiệp dư bị xử tử, bản thân nàng ta lại bị chép nữ tắc 100 lần vì quản không được cung nhân của mình. Chuyện như vậy là kết thúc.