Chương 2

Chương 2

Tại hộp đêm Kiều Châu nổi tiếng.

Thanh Dương sải bước qua khu hành lang tầng mười hai, đẩy cửa bước vào phòng VIP.

Tiếng nhạc xập xình. Âm thanh ồn ào. Tiếng cười nói không ngớt của phụ nữ và đàn ông.

Thanh Dương hơi nhíu mày, anh rất ít khi đến những nơi như thế này.

Sau khi tan làm ở cơ quan, anh trực tiếp lái xe đến đây, trên người vẫn còn mặc bộ cảnh phục màu xanh.

“Anh Thanh Dương đến rồi! Anh ngồi đi ạ. Để em rót rượu cho anh.”

Một cậu ấm bước đến, tự tay rót rượu mời Thanh Dương, thái độ rất cung kính.

Nữ tiếp viên phục vụ bên cạnh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này. Phải biết rằng đây cậu hai nhà họ Trần, mỗi lần đến hộp đêm chơi chỉ có người khác cúi đầu phục vụ anh ta, một con người vốn hống hách như thế, vậy mà bây giờ lại phải hạ thấp mình nịnh nọt người đàn ông xa lạ này.

Thanh Dương mỉm cười lịch sự nhận lấy ly rượu, sau đó đi lướt qua người trước mặt, vào gian phòng nghỉ ngơi bên trái.

Đối lập với bầu không khí sôi động bên ngoài, trong đây thoáng đãng và yên tĩnh hơn nhiều.

Thanh Dương đưa mắt nhìn xung quanh.

Người đàn ông lười nhác ngồi trên ghế sô pha, hai chân vắt lên mặt bàn trà, trên tay cầm vài lá bài. Đuôi mày hơi nhếch lên, ý cười hờ hững thoáng qua đôi mắt sáng.

“Giang Mặc.” Thanh Dương gọi một tiếng.

“Đến rồi đấy à? Ngồi xuống uống một ly đi!”

Giang Mặc đặt một quân bài xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ vào chai rượu đỏ bên cạnh: “Phục vụ ở chỗ này kém thật, nhưng bù lại rượu khá ngon.”

Thanh Dương ngồi đối diện Giang Mặc, vẻ mặt có phần khó chịu.

“Sau này đổi địa điểm khác gặp mặt đi. Cậu cũng thừa biết là tôi không thích mấy nơi như thế này.”

Giang Mặc bật cười: “Cảnh trưởng Vụ à, nghiêm túc quá rồi đấy, chỉ mời cậu đến hộp đêm uống rượu thôi mà, cũng đâu có bắt cậu làm chuyện phi pháp.”

Sau lưng Thanh Dương chợt vang lên một tiếng cười khẽ. Cố Hoài chậm rãi bước tới, đưa đĩa hoa quả cho Thanh Dương.

“Uống ít thôi, một lát nữa còn phải đến trường xem các em nhỏ biểu diễn.” Anh cố ý nhắc nhở cái người nửa ngồi nửa nằm trên ghế.

“Biết rồi. Học sinh trung học chứ có phải học sinh tiểu học đâu mà kiêng kỵ nhiều vậy?”

Giang Mặc rút một điếu thuốc lá từ trong bao thuốc, Cố Hoài ném bật lửa cho anh.

Giang Mặc ngả ngớn nói: “Lũ nhóc trung học bây giờ có biết ngoan ngoãn là gì? Chơi gái, hút thuốc, uống rượu, xăm trổ… Không cần dạy dỗ cũng tự thành tài.”

Thanh Dương lắc đầu, sửa lại lời anh: “Em gái tôi và bạn của con bé đều rất ngoan, không có học xấu.”

Cố Hoài đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi, nhướng lên một bên mày: “Mặc Tâm ở nhà rất ngoan, con bé không có làm chuyện xấu bên ngoài.”

Giang Mặc chỉ cười trừ.

Hai gã này đều cưng em gái lên tận trời, khuyết điểm đều có thể trở thành ưu điểm.

“Lúc nãy Dương Đình có gọi điện đến, nói sẽ đến sau, hôm nay cậu ta có cuộc họp cổ đông quan trọng.” Cố Hoài mở điện thoại xem thời gian, nụ cười có chút khiên cưỡng: “Thú thật là tôi không có hứng thú với màn biểu diễn múa hát của đám học sinh cho mấy…”

Giang Mặc bực bội rít một hơi thuốc, bản thân anh cũng đâu thích.

Thanh Dương nghiêm túc nhìn hai người.

“Hai cậu nghe cho rõ đây, bất kể xảy ra chuyện gì thì một lát nữa cũng phải bỏ phiếu ghi điểm cho đội của em gái tôi, chúng ta cùng nhau chung sức, giúp tiết mục biểu diễn của em ấy đạt được hạng nhất toàn trường.”

Giang Mặc và Cố Hoài nhìn nhau, thật sự là dở khóc dở cười.