Chương 1: Lần đầu gặp

"Đây, cái này cho ngươi ăn."

Trong rừng cây vắng vẻ, bóng râm xào xạc. Ở một vị trí khuất nọ, có một cái hố sâu khoảng một thước. Trong hố có hai thiếu niên tầm khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng vẻ đều chật vật lôi thôi, như thể mới vô tình ngã xuống cách đây không lâu.

Ngồi ở đó là một thiếu niên trẻ với vẻ ngoài khá tuấn tú.

Thiếu nữ bên cạnh có mái tóc rối bù, trên mặt còn dính vụn lá cây rách nát.

Nàng lấy từ trong ngực ra một thứ gì đó được bọc bằng giấy dầu, để lộ cái đầu con ngỗng nướng béo ngậy ánh vàng rực rỡ bên trong, cẩn thận đưa cho hắn.

Vẻ mặt lấy lòng như thể đang cho một con chó con ăn.

Thiếu niên nhướng mày, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn thiếu nữ mặt xám mày tro, sau đó nhìn con ngỗng quay rồi quay đầu đi.

Thiếu nữ cho rằng hắn ngại mình bẩn nên vội vàng nói: “Ta đã rửa tay rồi, không có bẩn đâu.”

Hắn cau mày đáp: “Trông ngươi cũng không có vẻ gì là giàu có, ngươi ăn trộm con ngỗng quay này đúng không?”

Một câu trúng phóc.

Thiếu nữ cảm thấy xấu hổ vì sự nghèo túng của mình, thậm chí trong lúc nói chuyện còn lắp bắp: "Ai, ai nói cái này là đồ ăn cắp? Ngươi có hiểu nợ trước trả sau là gì không hả? Là nợ trước trả sau! Khi nào có tiền, ta đương nhiên sẽ trả lại cho ông chủ, chỉ là một con ngỗng quay mà thôi. Ngươi cho rằng ta không đủ tiền mua chắc?!"

"Không ăn, cầm đi!" Thiếu niên tỏ thái độ lạnh lùng.

Cái nết tồi tệ gì thế không biết, làm như nàng có thể đầu độc hắn không bằng.

Nhìn con ngỗng quay trong tay, thiếu nữ khẽ nuốt nước miếng, chỉ cần ngửi hương thôi cũng có thể tưởng tượng được khẽ cắn một miếng, nước thịt sẽ tràn lan khoang miệng, hương vị chắc chắn rất ngon!

Nếu hắn đã không muốn ăn thì một mình nàng ăn vậy. Cữu cữu vẫn luôn dạy nàng không được lãng phí thức ăn.

Nàng được nuôi dưỡng trong nhà cữu cữu từ khi còn nhỏ, cữu mẫu (mợ) nói nàng là đứa khắc cha khắc nương, cho nên nàng phải biết ơn khi có một nơi để ở, phải làm việc thật nhiều, ăn ít hơn để có thêm trợ cấp thu nhập cho gia đình, nếu ngay cả chi phí trang trải cho năm mới nàng cũng không kiếm được, cữu mẫu nhát định sẽ bán nàng vào lầu xanh kĩ viện.

Nàng nghĩ, chắc chắn cữu mẫu chỉ nói vậy để dọa nàng thôi, sao cữu mẫu có thể thực sự bán nàng cho kĩ viện được?

“Ngươi thật sự không muốn ăn à?” Ánh mắt thiếu nữ nhìn hắn mang một vẻ ngây thơ tự nhiên khó tả.

"Ta không đói." Thiếu niên nhắm mắt, bình tĩnh đáp.

...........