Chương 2: Không được gọi ta là Tiểu Nói Lắp

Thiếu niên âm thầm bấm đốt ngón tay tính thời gian, cách lúc hắn rớt vào trong động đã được mấy canh giờ, thấy hắn không trở về, hạ nhân trong phủ ắt đã phát hiện, sẽ nhanh chóng tìm tới.

Trong lòng thiếu nữ có chút mất mát, cảm giác mình liều mạng ôm một khuôn mặt nóng tới lại dán phải vào cái mông lạnh, thật khiến người ta căm giận, nhưng lại không thể làm gì hắn, ai bảo hắn lớn lên đẹp đâu?

Nhìn quen một đám người đầu bù tóc rối, nàng đã bao giờ gặp qua tiểu công tử mắt ngọc mày ngài như hắn.

Đôi mắt kia, sống mũi kia, đôi môi kia, không một thứ nào không đẹp, không có chỗ nào không tinh xảo, y như công tử bước ra từ trong tranh, trắng đến phát sáng.

Nàng giống như kẻ chui rúc ở chuồng heo đã lâu, bỗng có một ngày gặp được người, tự nhiên kinh ngạc chấn động không thôi!

Nàng nhớ mấy hôm trước xem sách, bên trong có một đoạn miêu tả công tử thế gia đại khái thế này:

Phong tư thanh thoát, tuấn mỹ vô cùng, da dẻ như hoa đào nở rộ trong rừng, con ngươi như nước hồ xuân lăn tăn gợn sóng, khiến người ta không nhịn được đắm chìm trong đó, lông mày thon dài, sống mũi cao, cằm nhọn, đôi mắt ngậm ý cười, phảng phất như đang ấp ủ thứ tình cảm nào đó……

“Mắc cỡ chết người!” Thiếu nữ che mặt, lại che không được rặng mây đỏ bò đầy hai má.

Thiếu niên khoanh tay, liếc nàng một cái.

Thiếu nữ chưa đánh đã khai: “Ta, ta…… Không có ý xấu.”

Lông mày thiếu niên nhăn càng sâu hơn, khóe mắt liếc đến thứ đè dưới thân nàng, nhanh tay lẹ mắt rút ra.

Là một quyển sách bị lật mòn cả góc.

Hắn tùy tay xem thử, hau đầu lông mày nhướng cao, dùng giọng nói không mang cảm xúc lại vô cùng dễ nghe đọc lên: “Đôi mắt hắn như nước hồ xuân lăn tăn gợn sóng, khiến người ta không nhịn được đắm chìm trong đó, hắn chậm rãi đi tới, lại chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ quật cường của nàng……”

“Đừng đọc!” Thiếu nữ xấu hổ muốn khóc, “Cầu xin ngươi đừng đọc!”

Thiếu niên giơ cao sách trong tay, trêu ghẹo, “Tuổi còn nhỏ không học hành cho hẳn hoi lại đi xem mấy thứ dơ bẩn này, ta thấy thẹn thay ngươi!”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi…… Ngươi dựa vào đâu lấy đồ của ta? Mau, mau trả lại cho ta.”

Thiếu niên nảy ra ý nghĩ muốn trêu nàng, giơ cao tay dài: “Trả ngươi cũng được, quỳ xuống gọi ba tiếng gia gia, thế nào, Tiểu Nói Lắp?”

Thiếu nữ trừng hắn: “Không được gọi ta là Tiểu Nói Lắp, cái tên què nhà ngươi!”

“Vậy gọi là nha đầu xấu.” Thiếu niên đáp, “Trước khi hạ nhân của ta tìm tới, ngươi nên hầu hạ ta cho tốt, có nghe không?”

Thiếu nữ lẩm bẩm: “Ta lại không phải hạ nhân nhà ngươi, làm gì bắt ta hầu hạ ngươi.”

“Ngươi cho rằng tiểu gia chật vật như vậy là do ai ban tặng?”

Thiếu niên trưng ra gương mặt lạnh lùng, nhìn rất có uy nghiêm, dù dọa nàng vẫn đủ.

“Là, là ta.” Thiếu nữ chột dạ nhỏ giọng trả lời, chờ hoàn hồn lại căm giận nói, “Ai bảo ngươi đột nhiên cưỡi ngựa phi ra từ rừng cây, ta nhất thời sợ quá mới ném đồ trong tay, nào ngờ con ngựa của ngươi có thế cũng không chịu nổi, hất ngươi xuống …… Lại nói, muốn trách phải trách chính ngươi thuật cưỡi ngựa không bằng người!”

............