Chương 4: Lần đầu tiếp khách

Chiều hôm dần đầy.

Di Lan Uyển ban ngày còn vắng vẻ, lúc này đèn đuốc sáng trưng.

Hương son phấn ngất trời, tiếng cười nói lanh lảnh khắp trốn.

“Vịnh Nga, Tư Tư, Như Lan, mau ra đây đón khách, khách quý tới rồi ~~”

“Diệu Diệu,” Tiếng hét bén nhọn của ma ma truyền khắp toàn viện, “Nha đầu chết tiệt kia lề mề cái gì, hôm nay lần đầu lên đài, thông minh chút cho lão nương! Còn các ngươi nữa, đều vực dậy tinh thần đi, hầu hạ các vị gia cho tốt.”

Gọi hồn ai vậy. Khổng Diệu lẩm bẩm một tiếng, ngoài miệng ứng phó qua loa, tay cầm bông dặm phấn điên cuồng vỗ lên mặt, sau đó cài một đóa mẫu đơn tục đến không thể tục hơn lên tóc.

Trong gương đồng chiếu ra một gương mặt trắng như bạch tạng, đôi môi đỏ tươi như máu.

Khổng Diệu hài lòng đứng lên xoay người.

Ngũ quan nàng bình bình, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không tinh thông, hát một khúc như lừa hí, cũng may dáng người không tồi, trước sau lồi lõm có đủ, đi đường cũng gọi là có chút phong tình.

Nhìn từ sau mê đảo khối nam nhân.

Tư chất bình thường cũng không sao, trời sinh cái miệng biết nói chuyện, thêm chút phong tình như vậy, đơn giản cũng coi như có ưu điểm!

Tuy là lần đầu tiếp khách nhưng Khổng Diệu lại không luống cuống, nàng đỡ đóa mẫu đơn trên đầu, tiếng cười đon đả như bướm sà vào bụi hoa, da^ʍ ngôn lãng ngữ phong hoa tuyết nguyệt bon miệng.

“Trương viên ngoại, đã lâu không gặp ngài rồi.”

Tinh mắt thấy một nam nhân toàn thân thịt mỡ, nàng rút khăn mềm phất vào mặt gã.

Trương viên ngoại đang bừng bừng hứng thú, trước mắt hoa lên, sau đó chỉ thấy một nữ nhân mặt chét đầy phấn trắng ngã vào lòng mình.

Thân hình này, nhìn thì tròn lủng mập mạp, song động tác lại rất linh hoạt, gã nhanh chóng lẩn sang bên.

Khổng Diệu vò hụt, hờn dỗi nói: “Viên ngoại, nô gia nhào vào ngực ngài, sao ngài không đỡ, thật chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào.”

Tuy chê tư sắc của nàng thô thiển, nhưng đậu hủ đưa tới cửa nào có lý không ăn. Trương viên ngoại đánh giá dáng người phập phồng quyến rũ của nữ tử, cười khà khà đáp: “Đây không phải Diệu Diệu sao, nay ra tiếp khách rồi hả? Chậc chậc, trang điểm thế nào mà đến gia cũng không nhận ra.”

Khổng Diệu ve vãn đánh yêu với gã trong chốc lát, bàn tay leo lên bờ vai gã, ngó phía trên phòng, ám chỉ nói: “Viên ngoại, đêm xuân ngắn ngủi, không bằng chúng ta lên sương phòng trên lầu?”

Trương viên ngoại nhướng mày: “Đừng nóng vội tiểu mỹ nữ, đêm nay gia còn có chính sự, ngươi qua bên kia chờ đi.”

Thịt mỡ sắp đến miệng, Khổng Diệu đâu chịu buông tha, nàng xoắn khăn tay, lã chã chực khóc: “Viên ngoại coi thường ta thì cứ nói thẳng là được, cớ sao phải tìm lẽ đó tống cổ ta. Không để ý tới ngài nữa, nô gia tìm người khác.”

Trương viên ngoại bị nàng trêu chọc tâm can ngứa ngáy, móng vuốt béo múp véo eo thon, cười da^ʍ: “Ái chà, đến bạc của gia cũng không thèm rồi? Chậc chậc, xúc cảm này, béo lên không ít nha.”

Có béo cũng không béo được bằng ngươi! Cái đồ lợn chết không biết thương hoa tiếc ngọc, đau chết lão nương rồi! Khổng Diệu âm thầm trợn trắng mắt, chịu đựng ghê tởm, nhéo giọng nói: “Thật đáng ghét, nói người ta béo, không để ý đến ngài nữa.”

Trương viên ngoại cười ha hả lấy ra mấy mẩu bạc vụn: “Như vậy còn không để ý tới gia sao?”

Vừa thấy bạc, hai mắt Khổng Diệu sáng lên, mị nhãn như tơ: “Ai da lang quân của ta, ngài ngọc thụ lâm phong, quân…… quân tử phiêu diêu! Nô gia ngưỡng mộ còn không kịp, sao lại không để ý tới ngài?”

............