Chương 7

Ta quên mất tiêu…

Lúc đầu đáng ra phải bắt hắn phê duyệt xong tấu chương mới cho đi mới phải

Là ta sơ xuất...

“Thần thϊếp sẽ cho người mang tới.” Ta vội vàng nói.

"Chuyển đi chuyển lại nhiều phiền phức lắm"

Vậy ngươi còn không ở trong Dưỡng Tâm điện mà phê duyệt tấu chương cho tử tế, còn đòi mang đến Yên Hú cung làm cái mọe gì?

Ta buông tay áo hắn ra, hắn thấy mặt ta viết rõ mấy chữ không muốn quay về, liền hỏi ta: "Hay là A Chiêu muốn đi thêm một vòng nữa?"

Ta bừng tỉnh ngay tức khắc, lắc đầu lia lịa chối từ.

Mới đi được một lúc ta đã mệt đến mức đi không nổi nữa, nếu lại đi thêm lần nữa, chẳng phải ta sẽ phải nằm liệt giường ba ngày sao?

Nhưng mà ta cũng không muốn cùng hắn trở về Yên Hú cung huhuhu ...

Cuối cùng, vẫn là Tôn Diễm nắm lấy cổ tay ta, kéo ta trở về.

Sau khi trở về Yên Hú Cung, hắn liền ngồi ở chiếc bàn trong tẩm cung, an tĩnh phê duyệt tấu chương, cũng không bắt ta mài giúp hắn như lúc nãy nữa. Yêu cầu duy nhất của hắn là ta phải ở trên chiếc giường mềm nhỏ trong tẩm cung.

Về phần ta muốn làm gì, hắn cũng không quản nữa.

Nhưng mà nếu như thế vậy, chỉ cần ta hơi ngẩng đầu là có thể dễ dàng nhìn thấy hắn rồi.

Thực ra, dung mạo của Tôn Diễm không tệ chút nào, thậm chí còn có thể nói là vô cùng xuất chúng, khi an tĩnh, nhìn hắn khá nghiêm túc, lạnh nhạt, dường như luôn mang theo một loại cảm giác xa cách. Nhưng nếu hắn nở một nụ cười, cảm giác thiếu niên tươi đẹp như lập tức trào ra trong chớp mắt, phảng phất như hắn không còn là bậc đế vương cao cao tại thượng nữa mà chỉ còn là một vị thiếu niên phong lưu đa tình mà thôi.

Nếu đổi là lại một nữ tử khác, sợ rằng đã sớm động tâm.

Ngặt nỗi người hắn gặp phải lại là ta, một kẻ chỉ muốn bay khỏi bốn bức tường cao chốn thâm cung, ra ngoài lang bạt. Nếu như động tim, có lẽ cả đời này của ta chỉ có thể ở lại trong bốn bức tường cao vạn trượng này, cùng với những nữ tử khác tranh giành đến ngươi sống ta c.hết. Đây là việc ta tuyệt đối không bao giờ có thể chấp nhận được

Càng huống hồ đây chẳng qua chỉ là một chiếc đầm c.hết sâu không đáy, sao có thể tạo ra chút gợn sóng?

Ta thu hồi ánh mắt, tùy tiện nhặt một cuốn bản thoại bên cạnh người lên, chăm chú đọc.

Chỉ là cuốn bản thoại này thực sự quá nhàm chán, nói về một tiểu thư nhà giàu, nữ phẫn nam trang ra ngoài chơi, tình cờ gặp được một tú tài nghèo sau đó yêu nhau.

Đến cả tình tiết dùng gậy đánh uyên ương cũng vô cùng lỗi thời, không xem được bao lâu ta đã nhịn không được mà ngáp to một cái.