Chương 8

Có lẽ bởi vì quá mệt, ta bất tri bất giác đã thϊếp đi trên chiếc giường nhỏ.

Đợi đến khi ta lần nữa tỉnh dậy, xung quanh đã là một mảng tối đen.

Còn chưa đợi tỉnh táo lại, ta đã phát hiện dường như có người đang áp sát đến, đưa tay về phía ta.

Trong lòng ta giật mình, vội vàng lùi lại, chộp lấy cuốn thoại bản định ném qua.

Nhưng thoại bản còn chưa kịp ném ngược lại đã bị người lấy đi mất.

“Ai ai ai?” Ta bị dọa đến nỗi lắp bắp nói không thành câu.

“Là ta.” Thì ra là Tôn Diễm.

“Đã đến lúc nào rồi, nàng vẫn còn chưa ngủ sao?” Giọng nói của hắn vẫn nhàn nhạt lành lạnh như cũ, bên trong tự hồ còn mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Trong phút chốc ta đột nhiên hiểu ra vì sao xung quanh tứ phía đều là một màu đen thu...

Hắn không phải là muốn để ta thị tẩm đấy chứ!?

Ta im lặng một lúc, sau đó liền cự tuyệt động tác muốn duỗi tay ra ôm ta của hắn, nói: “Ta tự đi.”

Ai mà biết được trong cung thực sự là quá tối rồi, ta men theo bóng tối di chuyển lại bị vấp một cái vào đồ...

Ngay sau đó ta liền nghe thấy tiếng cười không thèm giấu giếm của Tôn Yên vang lên sau lưng.

Ta có chút sợ hãi, không thèm để ý đến hắn. Ta chầm rì rì leo lên giường trong bóng tối, nghiêm chỉnh đắp chăn lên người, còn khoanh hai tay ngay ngắn trước ngực.

Sau khi Tôn Diễn lên giường, ta vẫn chưa chết tâm muốn cứu vãn bản thân một chút, vì vậy ta liền nói với hắn: “Hoàng thượng, hay là chúng ta nói chuyện một chút đi.”

“Nói chuyện gì?” Hắn kéo chăn qua, đắp lên người, nằm bên cạnh ta.

"..."

Tẩm cung lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, ta đột nhiên nghĩ ra việc muốn nói với hắn rồi!

"Trong lòng người đã ngưỡng mộ ai chưa?"

Đây là một câu hỏi rất hay. Nếu như hắn nói có rồi ta sẽ hỏi hắn nữ tử đó là ai, sau đó tác hợp cho hai người bọn họ. Tốt nhất là hắn nên thích người đó đến độ nguyện ý giải tán hậu cung, như vậy ta sẽ không cần giả c.hết cũng được thả cho xuất cung rồi!