Chương 6

“Nhị thúc ngày thường bủn xỉn, nhưng chuyện này hắn chưa chắc không chịu đưa bạc, chỉ là hai người kia không muốn nhận phần bạc này của hắn mà thôi.” Nghê Tố quỳ một lúc chân có chút tê, nàng vươn tay xoa nắn, Tinh Châu thấy nàng nhíu mày liền vội duỗi tay ấn giúp nàng.

“Vì sao lại không cần?” Tinh Châu nghĩ không ra.

Hôm qua khi Nghê Tố ở trong nhà cùng bà đỡ giúp nông phụ khó sinh kia sinh con, Tinh Châu không dám vào cửa liền đợi ở bên ngoài, nàng nhìn sân nhà tranh kia, thấy thế nào cũng là người cực khổ, sao có thể không thiếu bạc cho được?

“Ta và bà đỡ coi như cũng có giao tình, nông phụ kia tuy rằng không quen biết , thế nhưng trái tim con người là máu thịt, nếu ngươi nhìn được khó khăn của các nàng, các nàng cũng tự nhiên nhìn ra được khó khăn của ngươi.”

Tinh Châu cái hiểu cái không, bĩu môi: "Nhưng ta thấy tim của vị Mịch Chi cô nương kia không phải là máu thịt, nàng vì bị phạt mà mắc bệnh đau đầu, lúc tới trường tư thục nhà chúng ta học thì hôn mê bất tỉnh, ngài hảo tâm giúp nàng thi châm, nàng quay đầu liền về nhà cáo trạng ngài, nói ngài học trộm y thuật, lần đó phu nhân cũng phạt ngài quỳ từ đường.”

Từ đó về sau Nghê Tông lúc nào cũng chú ý Nghê Tố có làm ra hành động lén lút không hợp quy củ nào hay không.

“Khi nãy phu nhân hỏi ngài.” Thanh âm Tinh Châu hạ xuống rất nhỏ, ghé vào bên tai Nghê Tố: “Tại sao ngài lại nói thật, nếu ngài nói qua loa lấy lệ thì cũng không cần tới từ đường phạt quỳ.”

“Ta trước nay không lừa mẫu thân.”

Nghê Tố lắc đầu: "Trước đây là do mẫu thân không hỏi, nếu người hỏi ta, ta tất sẽ ăn ngay nói thật.”

Ở từ đường quỳ hơn nửa ngày, mãi cho đến khi trời đêm rợp sao, hai đầu gối Nghê Tố đã sưng đỏ, đau đớn tê dại khó có thể đi đứng, lão quản gia gọi một vài nữ tì cùng với Tinh Châu đưa Nghê Tố về phòng.

Sầm thị không hỏi han, cũng không sai Tiền mụ mụ đưa dược đến, Tinh Châu chỉ đành gọi người hầu đi tìm đại phu tọa đường do Nghê gia thuê, cầm chút dược trở về thoa cho Nghê Tố.

“Cô nương, ban đêm trời lạnh lắm, người ngủ sớm chút đi.” Tinh Châu giúp Nghê Tố thoa xong dược thì ra ngoài rửa tay, lúc quay về thấy Nghê Tố khoác áo ngồi trước bàn, bút trong tay không ngừng viết bèn tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Huynh trưởng sắp về rồi, ta muốn đem tâm đắc non nửa năm nay của mình sửa sang lại cho huynh ấy xem.” Hai ánh nến chiếu rọi sườn mặt thanh tú trắng nõn của Nghê Tố, ngòi bút ướt mực cọ xát trên giấy: “So với lúc huynh trưởng vừa đi, hiện tại ta đã có thêm nhiều lĩnh ngộ, ta đã có biện pháp tốt hơn để xử lý trường hợp phụ nhân sinh con mà nhau thai không ra, cũng biết phải dùng dược như thế nào”



Nàng chỉ lo ghi chép, căn bản đã quên mất thời gian, Tinh Châu tiến lên cắt bớt vài đoạn bấc đèn, buồn ngủ tới mức nằm bò ra nệm ngủ mất, Nghê Tố đứng dậy uống chút trà lạnh, từ trong tủ gỗ lấy ra một kiện xiêm y khoác lên người Tinh Châu.

Sau nửa đêm Nghê Tố ngủ gục trước án thư, đèn cầy cháy tới sáng lúc này đã đông lại thành một đống sáp vụn, lửa đã tắt.

“Cô nương, Vân Kinh gởi thư tới!”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo của nữ tì.

Nghê Tố đột nhiên bừng tỉnh, nàng đứng dậy, xiêm y khoác trên người rơi xuống đất, Tinh Châu cuộn tròn ngủ một đêm cũng tỉnh, vội đứng lên hầu hạ Nghê Tố thay quần áo rửa mặt: “Cô nương, lang quân nhất định đỗ rồi!”

Nếu không phải thi đỗ, lúc này cũng sẽ không chỉ tới mỗi thư, mà không phải người.

Nghê Tố hôm qua mới quỳ ở từ đường, hôm nay đi đường có chút chậm chạp, nàng tới trong viện của Sầm thị, lại phát hiện đám nô bộc đều đứng trong đình nội, lão quản gia sắc mặt trắng bệch đến lợi hại, ở thềm đá bất an mà đi tới đi lui.

Người hầu dắt theo rất nhiều đại phu tọa đường của Nghê gia, vội vàng chạy qua người Nghê Tố đi vào trong viện của Sầm thị, Nghê Tố được Tinh Châu đỡ, bước nhanh tiến lên hỏi: “Mẫu thân làm sao vậy?”

“Phu nhân ngất rồi!”

Lão quản gia chòm râu run run, hốc mắt đỏ lên nhìn Nghê Tố:

“Cô nương, lang quân nhà chúng ta mất tích rồi!”

Cái gì?

Nghê Tố trong đầu nổ vang.